Thập Niên 70 Mẹ Ruột Là Nhân Vật Phản Diện, Tôi Mang Bé Con Ăn Dưa Xem Kịch
Chu Lệ
Băng Chi Vũ
2024-11-08 19:17:03
Hứa Thiến cũng muốn không nương tay với cô ta, lời nói ra đầy ẩn ý khiến sắc mặt Chu Lệ trở nên tái mét.
Chu Lão Hán và bà Chu bị kẹp ở giữa, khó xử vô cùng, sắc mặt cũng rất khó coi.
Ban đầu lúc chia nhà vô cùng thuận lợi, mấy anh em không cãi nhau, cũng không ầm ĩ, cực kì rất hòa thuận.
Không ngờ hôm nay con gái trở về lại gây ra chuyện này, tâm trạng của hai vợ chồng già lập tức trở nên rất tệ.
Những người ngồi trong nhà như đội trưởng, bí thư thấy vậy đều im lặng không nói gì. Chuyện gia đình người ta, họ không nên xen vào. Nhưng Chu Lão Hán có cô con gái lớn như thế này, bọn họ cũng coi như đã hiểu rõ, đây đúng là một đứa ngốc.
"Ây ô, em còn tưởng là Vương Mẫu nương nương nào về thăm nhà, lại đi quản cả trời cả đất. Hóa ra là chị cả trở về, đúng là chúng em tiếp đón không chu đáo rồi, lại không chuẩn bị nước mát tiếp đón chị."
Trịnh Anh ôm bụng, lời nói ra cũng không hề khách sáo. Nghe xong lời này, mọi người có mặt đều nhịn không được mà bật cười.
Hứa Thiến cũng thấy buồn cười, Trịnh Anh này nói chuyện đúng là rất thú vị, lại còn chuẩn bị nước mát, thật là có ý tứ .
"Con ranh này..."
"Đủ rồi đấy, hai người bớt nói vài câu đi."
Chu Lệ chỉ vào Trịnh Anh, tức đến mức muốn chửi bới, vừa định mở miệng thì Chu Lão Hán đã vỗ mạnh xuống bàn ngắt lời.
"Hôm nay gọi hai chị em các con về là để làm chứng, còn chuyện chia nhà hôm qua cha đã bàn bạc với mấy anh em chúng nó xong rồi."
"Cái gì? Chuyện lớn như vậy..."
"Chị cả!"
Chu Lệ còn muốn nói gì đó, Chu Quỳnh vội vàng quát lớn ngăn cô ta lại, tránh để cô ta nói ra những lời khó nghe.
"Cha, mẹ, nếu cha mẹ đã bàn bạc với các anh em và có quyết định rồi thì cứ làm như vậy đi, chúng con chỉ ngồi nghe thôi."
Chu Quỳnh sợ Chu Lệ lại làm ầm ĩ nên vội vàng tự mình bày tỏ thái độ trước, cô ấy không muốn mấy anh em nhà mẹ đẻ cũng ghét mình.
"Được!"
Chu Lão Hán nghe xong lời này, sắc mặt cuối cùng cũng khá hơn một chút. Ông ấy không để ý đến cô con gái lớn nữa, trực tiếp quay sang nói với đội trưởng, bí thư và kế toán.
"Đội trưởng, bí thư, kế toán Trần, về chuyện chia nhà, hôm qua chúng tôi đã bàn bạc xong rồi.
Thằng cả, thằng ba, mỗi người được chia sáu trăm đồng với hai gian phòng, cộng với những nông cụ khác cũng được chia đều."
"Vậy thằng hai và thằng tư thì sao?"
Đội trưởng thấy Chu Lão Hán chỉ nhắc đến thằng cả và thằng ba, không nói đến phần của thằng hai và thằng tư, bèn nghi hoặc hỏi.
"Thằng hai tự nguyện không lấy, phần của mình, nó nói là để lại cho tôi và mẹ nó dưỡng già.”
"Thằng tư đi học nhiều nhất, dùng tiền cũng nhiều nhất nên chỉ cho ba trăm đồng. Những thứ khác trong nhà cũng không chia cho nó nữa, thằng tư làm việc trên huyện cũng không cần những thứ này."
Đội trưởng và những người khác đều gật đầu, hai đứa con trai này có tiền, đương nhiên sẽ không để mắt đến chút tiền nhỏ trong nhà.
Tất nhiên cũng là vì mấy người con trai, con dâu nhà ông ấy đều là người hiểu lý lẽ, không giống như những người phụ nữ ở nông thôn khác, tranh nhau từng cái rổ đến cái chổi.
"Về chuyện phụng dưỡng khi về già, sau khi tôi và mẹ chúng nó ngoài sáu mươi thì thằng hai, thằng tư mỗi năm đưa năm mươi đồng, thằng ba mỗi năm đưa ba trăm cân lương thực, thằng cả chịu trách nhiệm phụng dưỡng chúng tôi đến cuối đời..."
Chu Lão Hán nói từng điều một những gì mấy cha con ông ấy bàn bạc hôm qua. Kế toán ở đây nghe xong liền viết sáu tờ công văn chia nhà.
Sáu tờ công văn này, sau khi mọi người đóng dấu vân tay xong thì mỗi đứa con trai nhà họ Chu một tờ, Chu Hán Lão giữ một tờ, đại đội giữ một tờ. Rồi sau đó mới tách riêng hộ khẩu của từng nhà ra.
Nhà của Hứa Thiến thì trước đó Chu Văn Quân đã tách hộ khẩu ra rồi, hộ khẩu của hai vợ chồng thằng tư Chu Văn Hoa và Trịnh Anh vốn ở huyện, bây giờ chỉ cần tách hộ khẩu của nhà thằng ba nữa thôi.
Hộ khẩu của Chu Lão Hán và thằng cả Chu Quốc Văn thì vẫn ở trong sổ hộ khẩu cũ, bọn họ không cần phải tách.
Sau khi tách hộ khẩu xong.
Còn phải chia ruộng đất của từng nhà, đất này chia theo đầu người, mỗi người được chia hai phần, dùng để trồng rau.
Chu Lão Hán và bà Chu bị kẹp ở giữa, khó xử vô cùng, sắc mặt cũng rất khó coi.
Ban đầu lúc chia nhà vô cùng thuận lợi, mấy anh em không cãi nhau, cũng không ầm ĩ, cực kì rất hòa thuận.
Không ngờ hôm nay con gái trở về lại gây ra chuyện này, tâm trạng của hai vợ chồng già lập tức trở nên rất tệ.
Những người ngồi trong nhà như đội trưởng, bí thư thấy vậy đều im lặng không nói gì. Chuyện gia đình người ta, họ không nên xen vào. Nhưng Chu Lão Hán có cô con gái lớn như thế này, bọn họ cũng coi như đã hiểu rõ, đây đúng là một đứa ngốc.
"Ây ô, em còn tưởng là Vương Mẫu nương nương nào về thăm nhà, lại đi quản cả trời cả đất. Hóa ra là chị cả trở về, đúng là chúng em tiếp đón không chu đáo rồi, lại không chuẩn bị nước mát tiếp đón chị."
Trịnh Anh ôm bụng, lời nói ra cũng không hề khách sáo. Nghe xong lời này, mọi người có mặt đều nhịn không được mà bật cười.
Hứa Thiến cũng thấy buồn cười, Trịnh Anh này nói chuyện đúng là rất thú vị, lại còn chuẩn bị nước mát, thật là có ý tứ .
"Con ranh này..."
"Đủ rồi đấy, hai người bớt nói vài câu đi."
Chu Lệ chỉ vào Trịnh Anh, tức đến mức muốn chửi bới, vừa định mở miệng thì Chu Lão Hán đã vỗ mạnh xuống bàn ngắt lời.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Hôm nay gọi hai chị em các con về là để làm chứng, còn chuyện chia nhà hôm qua cha đã bàn bạc với mấy anh em chúng nó xong rồi."
"Cái gì? Chuyện lớn như vậy..."
"Chị cả!"
Chu Lệ còn muốn nói gì đó, Chu Quỳnh vội vàng quát lớn ngăn cô ta lại, tránh để cô ta nói ra những lời khó nghe.
"Cha, mẹ, nếu cha mẹ đã bàn bạc với các anh em và có quyết định rồi thì cứ làm như vậy đi, chúng con chỉ ngồi nghe thôi."
Chu Quỳnh sợ Chu Lệ lại làm ầm ĩ nên vội vàng tự mình bày tỏ thái độ trước, cô ấy không muốn mấy anh em nhà mẹ đẻ cũng ghét mình.
"Được!"
Chu Lão Hán nghe xong lời này, sắc mặt cuối cùng cũng khá hơn một chút. Ông ấy không để ý đến cô con gái lớn nữa, trực tiếp quay sang nói với đội trưởng, bí thư và kế toán.
"Đội trưởng, bí thư, kế toán Trần, về chuyện chia nhà, hôm qua chúng tôi đã bàn bạc xong rồi.
Thằng cả, thằng ba, mỗi người được chia sáu trăm đồng với hai gian phòng, cộng với những nông cụ khác cũng được chia đều."
"Vậy thằng hai và thằng tư thì sao?"
Đội trưởng thấy Chu Lão Hán chỉ nhắc đến thằng cả và thằng ba, không nói đến phần của thằng hai và thằng tư, bèn nghi hoặc hỏi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Thằng hai tự nguyện không lấy, phần của mình, nó nói là để lại cho tôi và mẹ nó dưỡng già.”
"Thằng tư đi học nhiều nhất, dùng tiền cũng nhiều nhất nên chỉ cho ba trăm đồng. Những thứ khác trong nhà cũng không chia cho nó nữa, thằng tư làm việc trên huyện cũng không cần những thứ này."
Đội trưởng và những người khác đều gật đầu, hai đứa con trai này có tiền, đương nhiên sẽ không để mắt đến chút tiền nhỏ trong nhà.
Tất nhiên cũng là vì mấy người con trai, con dâu nhà ông ấy đều là người hiểu lý lẽ, không giống như những người phụ nữ ở nông thôn khác, tranh nhau từng cái rổ đến cái chổi.
"Về chuyện phụng dưỡng khi về già, sau khi tôi và mẹ chúng nó ngoài sáu mươi thì thằng hai, thằng tư mỗi năm đưa năm mươi đồng, thằng ba mỗi năm đưa ba trăm cân lương thực, thằng cả chịu trách nhiệm phụng dưỡng chúng tôi đến cuối đời..."
Chu Lão Hán nói từng điều một những gì mấy cha con ông ấy bàn bạc hôm qua. Kế toán ở đây nghe xong liền viết sáu tờ công văn chia nhà.
Sáu tờ công văn này, sau khi mọi người đóng dấu vân tay xong thì mỗi đứa con trai nhà họ Chu một tờ, Chu Hán Lão giữ một tờ, đại đội giữ một tờ. Rồi sau đó mới tách riêng hộ khẩu của từng nhà ra.
Nhà của Hứa Thiến thì trước đó Chu Văn Quân đã tách hộ khẩu ra rồi, hộ khẩu của hai vợ chồng thằng tư Chu Văn Hoa và Trịnh Anh vốn ở huyện, bây giờ chỉ cần tách hộ khẩu của nhà thằng ba nữa thôi.
Hộ khẩu của Chu Lão Hán và thằng cả Chu Quốc Văn thì vẫn ở trong sổ hộ khẩu cũ, bọn họ không cần phải tách.
Sau khi tách hộ khẩu xong.
Còn phải chia ruộng đất của từng nhà, đất này chia theo đầu người, mỗi người được chia hai phần, dùng để trồng rau.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro