Thập Niên 70 Mẹ Ruột Là Nhân Vật Phản Diện, Tôi Mang Bé Con Ăn Dưa Xem Kịch
Mua Nhà Ra Ở Ri...
Băng Chi Vũ
2024-11-08 19:17:03
So với chị dâu bên nhà cô ấy thì chị dâu bên nhà chồng dễ nói chuyện hơn, chỉ có chị dâu thứ hai hơi khó một chút.
Hai chị dâu kia căn bản là không có tiền, dù sao cũng chưa ra ở riêng nên tiền đều do mẹ chồng giữ.
Cô ấy lại không biết rằng, sau khi nhà Hứa Thiến xây xong, Chu Lão Hán đã cho thằng cả, thằng ba mỗi người một trăm đồng để trả công.
Tất nhiên, dù cô ấy có biết, cô ấy cũng sẽ không đi vay. Một trăm đồng đó gần như là toàn bộ tài sản của họ rồi, chưa chắc họ đã muốn cho cô ấy vay.
So ra thì nhà chị dâu thứ hai khá giả hơn chút.
Nhà mẹ đẻ của cô có tiền, lương của anh hai cũng cao, một trăm đồng chắc là sẽ có nên cô ấy mới đến hỏi.
"Được, vậy em chờ một chút."
Hứa Thiến nghe vậy không nói hai lời liền đồng ý. Cô đặt Tam Oa lên giường để nó bò cùng các anh.
Cô đi lấy một cái hộp trong tủ quần áo ra, cầm mười tờ mười đồng đưa cho Trịnh Anh.
Trịnh Anh nhận tiền xong, lập tức viết cho cô một tờ giấy vay nợ, đồng thời đảm bảo mỗi tháng sẽ đều đặn trả cô hai mươi đồng.
"Em cứ cầm tiền này đi dùng trước đi, chị cũng không vội, đợi khi nào em dư dả rồi trả lại cho chị cũng không muộn."
Nếu là người khác vay tiền, Hứa Thiến chắc chắn sẽ không thoải mái như vậy. Chủ yếu là cô thấy vợ chồng cậu em tư của Chu Văn Quân tính tình và nhân phẩm đều không tệ, rất hợp ý cô nên cô mới cho vay.
Vợ chồng Chu Văn Hoa gom đủ tiền xong liền lập tức lên huyện mua nhà, hôm sau đã sang tên.
Hứa Thiến cũng theo bà Chu lên huyện xem căn nhà thằng tư mua, đúng là cũng không tệ.
Mặc dù căn nhà này đã qua nhiều năm rồi nhưng vật liệu dùng đều là loại tốt. Lúc cô gái kia chuyển đi, đồ đạc trong nhà cũng không mang theo, giường, tủ, nồi sắt đều tặng lại cho họ.
Ngôi nhà nhỏ xây bằng gạch xanh, còn có cả đồ đạc mà chỉ bán tám trăm đồng, quả thực là hời cho bọn họ rồi.
Mua được nhà xong, Trịnh Anh cũng thở phào nhẹ nhõm. Giờ bọn họ ở riêng, cũng không cần phải đưa tiền sinh hoạt cho cha cô nữa.
Chỉ cần vợ chồng bọn họ tiết kiệm thì trong vòng hai năm có thể trả hết số tiền nợ mọi người rồi. Đến lúc đó cô ấy sẽ không cần phải chờ đợi được đến lúc chia nhà nữa.
Mẹ cô ấy còn nói là cô chịu thiệt thòi.
Dù sao cũng sẽ được chia nhà, sao phải bỏ nhiều tiền như vậy ra mua chứ? Cô ấy mua nhà rồi thì đến lúc chia nhà không có phần nữa. Còn hỏi cô ấy có thấy thiệt thòi không.
Nhưng cô ấy lại thấy không sao cả. Dù sao bây giờ cô ấy cũng đã có nhà của mình để ở, còn những người đang chờ được chia nhà thì không biết phải chờ đến bao giờ. Hơn nữa cô ấy cũng chỉ khó khăn trong hai năm này thôi.
Đợi trả hết tiền đang nợ thì cô ấy sẽ sống thoải mái hơn bất kỳ ai. Hai gian phòng lớn như vậy, lại còn được ở riêng nữa.
Từ khi mua nhà ở huyện trở về chưa được bao lâu, Chu Lão Hán đã gọi mấy đứa con trai lại, bảo là ông ấy có chuyện muốn nói. Thằng hai Chu Văn Quân không ở nhà nên Hứa Thiến đi thay anh.
Khi mọi người đến đông đủ, Chu Lão Hán cũng không vòng vo, ông ấy nói thẳng vào vấn đề: "Cha gọi các con đến đây là để bàn về chuyện ở riêng."
"Thằng hai trước đây đã ra riêng rồi. Thằng tư giờ cũng đã mua được nhà ở huyện, chắc sau này cả nhà thằng tư cũng sẽ định cư trên huyện nên cha cũng cho chúng nó ra ở riêng luôn."
"Còn thằng cả thằng ba, các con tính thế nào? Muốn ra ở riêng luôn hay tiếp tục ở thế này?"
Chu Lão Hán ngẩng đầu hỏi, từ khi thằng hai xin ra ở riêng, ông ấy đã biết rằng sớm muộn gì cả gia đình lớn này cũng sẽ phải chia ra.
Sau đó ông ấy lấy chuyện xây nhà cho thằng hai để thử lòng mấy đứa con trai. Quả nhiên, khi chưa nói sẽ cho mỗi đứa một trăm đồng sau khi làm xong thì đứa nào cũng có tính toán riêng, hai người con dâu cũng nói bóng nói gió phàn nàn.
Ông ấy vừa nói cho tiền, lại còn bày tiền ra trên bàn, hai đứa con trai lập tức thi nhau làm việc, hai người con dâu cũng không phàn nàn gì nữa.
Cộng thêm lần này thằng tư mua nhà rồi định cư ở huyện ông ấy mới biết, giờ đã đến lúc phải chia nhà ở riêng rồi.
Mấy anh em chúng nó đều đã có gia đình, cần phải ở riêng. Ngày trước ông ấy và anh trai ông ấy cũng như vậy.
Hai chị dâu kia căn bản là không có tiền, dù sao cũng chưa ra ở riêng nên tiền đều do mẹ chồng giữ.
Cô ấy lại không biết rằng, sau khi nhà Hứa Thiến xây xong, Chu Lão Hán đã cho thằng cả, thằng ba mỗi người một trăm đồng để trả công.
Tất nhiên, dù cô ấy có biết, cô ấy cũng sẽ không đi vay. Một trăm đồng đó gần như là toàn bộ tài sản của họ rồi, chưa chắc họ đã muốn cho cô ấy vay.
So ra thì nhà chị dâu thứ hai khá giả hơn chút.
Nhà mẹ đẻ của cô có tiền, lương của anh hai cũng cao, một trăm đồng chắc là sẽ có nên cô ấy mới đến hỏi.
"Được, vậy em chờ một chút."
Hứa Thiến nghe vậy không nói hai lời liền đồng ý. Cô đặt Tam Oa lên giường để nó bò cùng các anh.
Cô đi lấy một cái hộp trong tủ quần áo ra, cầm mười tờ mười đồng đưa cho Trịnh Anh.
Trịnh Anh nhận tiền xong, lập tức viết cho cô một tờ giấy vay nợ, đồng thời đảm bảo mỗi tháng sẽ đều đặn trả cô hai mươi đồng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Em cứ cầm tiền này đi dùng trước đi, chị cũng không vội, đợi khi nào em dư dả rồi trả lại cho chị cũng không muộn."
Nếu là người khác vay tiền, Hứa Thiến chắc chắn sẽ không thoải mái như vậy. Chủ yếu là cô thấy vợ chồng cậu em tư của Chu Văn Quân tính tình và nhân phẩm đều không tệ, rất hợp ý cô nên cô mới cho vay.
Vợ chồng Chu Văn Hoa gom đủ tiền xong liền lập tức lên huyện mua nhà, hôm sau đã sang tên.
Hứa Thiến cũng theo bà Chu lên huyện xem căn nhà thằng tư mua, đúng là cũng không tệ.
Mặc dù căn nhà này đã qua nhiều năm rồi nhưng vật liệu dùng đều là loại tốt. Lúc cô gái kia chuyển đi, đồ đạc trong nhà cũng không mang theo, giường, tủ, nồi sắt đều tặng lại cho họ.
Ngôi nhà nhỏ xây bằng gạch xanh, còn có cả đồ đạc mà chỉ bán tám trăm đồng, quả thực là hời cho bọn họ rồi.
Mua được nhà xong, Trịnh Anh cũng thở phào nhẹ nhõm. Giờ bọn họ ở riêng, cũng không cần phải đưa tiền sinh hoạt cho cha cô nữa.
Chỉ cần vợ chồng bọn họ tiết kiệm thì trong vòng hai năm có thể trả hết số tiền nợ mọi người rồi. Đến lúc đó cô ấy sẽ không cần phải chờ đợi được đến lúc chia nhà nữa.
Mẹ cô ấy còn nói là cô chịu thiệt thòi.
Dù sao cũng sẽ được chia nhà, sao phải bỏ nhiều tiền như vậy ra mua chứ? Cô ấy mua nhà rồi thì đến lúc chia nhà không có phần nữa. Còn hỏi cô ấy có thấy thiệt thòi không.
Nhưng cô ấy lại thấy không sao cả. Dù sao bây giờ cô ấy cũng đã có nhà của mình để ở, còn những người đang chờ được chia nhà thì không biết phải chờ đến bao giờ. Hơn nữa cô ấy cũng chỉ khó khăn trong hai năm này thôi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đợi trả hết tiền đang nợ thì cô ấy sẽ sống thoải mái hơn bất kỳ ai. Hai gian phòng lớn như vậy, lại còn được ở riêng nữa.
Từ khi mua nhà ở huyện trở về chưa được bao lâu, Chu Lão Hán đã gọi mấy đứa con trai lại, bảo là ông ấy có chuyện muốn nói. Thằng hai Chu Văn Quân không ở nhà nên Hứa Thiến đi thay anh.
Khi mọi người đến đông đủ, Chu Lão Hán cũng không vòng vo, ông ấy nói thẳng vào vấn đề: "Cha gọi các con đến đây là để bàn về chuyện ở riêng."
"Thằng hai trước đây đã ra riêng rồi. Thằng tư giờ cũng đã mua được nhà ở huyện, chắc sau này cả nhà thằng tư cũng sẽ định cư trên huyện nên cha cũng cho chúng nó ra ở riêng luôn."
"Còn thằng cả thằng ba, các con tính thế nào? Muốn ra ở riêng luôn hay tiếp tục ở thế này?"
Chu Lão Hán ngẩng đầu hỏi, từ khi thằng hai xin ra ở riêng, ông ấy đã biết rằng sớm muộn gì cả gia đình lớn này cũng sẽ phải chia ra.
Sau đó ông ấy lấy chuyện xây nhà cho thằng hai để thử lòng mấy đứa con trai. Quả nhiên, khi chưa nói sẽ cho mỗi đứa một trăm đồng sau khi làm xong thì đứa nào cũng có tính toán riêng, hai người con dâu cũng nói bóng nói gió phàn nàn.
Ông ấy vừa nói cho tiền, lại còn bày tiền ra trên bàn, hai đứa con trai lập tức thi nhau làm việc, hai người con dâu cũng không phàn nàn gì nữa.
Cộng thêm lần này thằng tư mua nhà rồi định cư ở huyện ông ấy mới biết, giờ đã đến lúc phải chia nhà ở riêng rồi.
Mấy anh em chúng nó đều đã có gia đình, cần phải ở riêng. Ngày trước ông ấy và anh trai ông ấy cũng như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro