Thập Niên 70 Mẹ Ruột Là Nhân Vật Phản Diện, Tôi Mang Bé Con Ăn Dưa Xem Kịch
Sắp Xếp
Băng Chi Vũ
2024-11-08 19:17:03
"Chuyện xin đất xây nhà, cha phải đi xin, lần này con về chỉ có mười ngày nghỉ vì vợ của đứa nhỏ sinh khó.
Con mới xin thêm ba ngày nghỉ, ngày kia phải về rồi, không lo chuyện xây nhà được."
"Vợ của đứa nhỏ cũng không hiểu những chuyện này nên chuyện xây nhà phải làm phiền cha mẹ trông nom."
"Các con định xây mấy gian? Xây ba gian nhà ngói phải mất bốn trăm, năm gian thì có thể phải mất sáu bảy trăm đồng."
Nhà ngói mà Chu Lão Hán nói chính là nhà đất, nhà gạch ở nông thôn ít người xây, một là vì đắt, hai là vì không mua được gạch và xi măng.
"Xây năm gian, bốn gian nhà ở, một gian nhà ngang, bên cạnh thì dựng thêm một gian bếp nấu cơm là được, cô ấy cũng không thích nuôi lợn nuôi gà, những thứ này đều không dựng."
"Ừ."
Chu Lão Hán gật đầu, sau đó Chu Văn Quân lại đưa bảy trăm đồng cho Chu Lão Hán, để ông ấy xây nhà.
"Cha, tiền này cứ để ở đây, không đủ thì bảo mẹ của tụi nhỏ đưa thêm cho cha, còn xây như thế nào thì đợi mẹ của tụi nhỏ hết ở cữ rồi nói với cha."
"Được."
Nhà ở nông thôn tuy nhìn thì giống nhau nhưng thực ra vẫn có sự khác biệt, ví dụ như vị trí bếp xây ở đâu, xây to nhỏ, rộng hẹp thế nào.
Chu Văn Quân dặn dò xong xuôi lại đạp xe lên trấn, trên đường gặp Dương Thiết Trụ đang câu cá, liền mua ba con cá rô phi, một con cá chép to ba cân.
Mùa thu vừa gặt xong, đội cho nghỉ hai ngày, nghỉ ngơi một chút, sau đó lại phải bắt đầu bận rộn gieo lúa mì đông, cải dầu.
Dương Thiết Trụ cũng tranh thủ ra bờ sông câu cá, vận may không tệ, câu được mấy con, Chu Văn Quân đều bao hết.
Nhưng khi Chu Văn Quân đưa tiền, cậu lại không nhận.
"Anh, chỉ có mấy con cá thôi mà, lấy tiền làm gì? Chị dâu đang ở cữ, anh mau mang về đi!"
"Trụ Tử, tiền này em phải nhận, nhiều cá thế này không thể lấy không công được. Hơn nữa, anh còn có chuyện nhờ em."
"Anh, có chuyện gì anh cứ nói, đảm bảo em sẽ hoàn thành giúp anh!"
"Anh và chị dâu đã tách ra khỏi nhà, sau Tết sẽ xây nhà, đến lúc đó em sang giúp một tay. Nếu rảnh thì câu nhiều cá một chút, mang đến cho chị dâu em, mười đồng này là trả trước cho em."
"Anh, chỉ là mấy con cá không đáng tiền thôi mà, cần gì nhiều tiền thế, anh đây không phải là đang chê em sao?"
Dương Thiết Trụ không muốn nhận tiền. Cậu và Chu Văn Quân đã chơi với nhau từ nhỏ, sao có thể nhận tiền của anh em được?
"Trụ Tử, em nghe này, bây giờ không giống như trước kia, muốn thế nào cũng được. Em cũng có gia đình rồi, tiền cứ nhận lấy, mua cho em dâu một bộ quần áo, mua cho đứa trẻ một cân thịt."
"Anh..."
Dương Thiết Trụ nhìn số tiền trong tay có chút do dự, trong lòng thấy áy náy, mấy con cá này cùng lắm cũng chỉ đáng một đồng.
Còn chuyện câu cá sau này, câu được hay không còn chưa biết, hơn nữa phải câu bao nhiêu con cá mới đáng mười đồng chứ!
"Nếu em thấy áy náy, sau này đợi chị dâu em dọn ra ở, em chặt thêm mấy bó củi mang đến cho chị dâu em là được. Anh quanh năm không ở nhà, hai vợ chồng em trông nom giúp."
"Được!"
Hai người nói chuyện một lúc rồi lại nói sang chuyện khác, Chu Văn Quân mới lên trấn, sau đó ở hợp tác xã cung tiêu trên trấn mua một đống đồ như đường đỏ, táo đỏ, chân giò, sữa bột.
Hứa Thiến ở nhà, nhân lúc Chu Văn Quân và những người khác không có nhà. Cô liền đổ hết sữa bột anh mua về thay vào đó là sữa bột của đời sau, sữa bột của đời sau thích hợp với trẻ em ở độ tuổi này hơn.
Sữa của cô vẫn rất nhiều nhưng nuôi ba đứa trẻ thì có hơi thiếu. Mỗi ngày sau khi cho con bú, nhất định phải cho bú thêm hai lần sữa bột nữa mới có thể cho chúng ăn no được.
Tất nhiên là ba đứa trẻ không dễ nuôi, cứ khóc là khóc theo nhóm, dỗ thế nào cũng không nín, may mà có Chu Văn Quân và bà Chu ở đây.
Khi cô cho một đứa trẻ bú, hai người họ sẽ dùng sữa bột cho hai đứa khác ăn, đợi cô cho ăn xong rồi đổi lại.
Con mới xin thêm ba ngày nghỉ, ngày kia phải về rồi, không lo chuyện xây nhà được."
"Vợ của đứa nhỏ cũng không hiểu những chuyện này nên chuyện xây nhà phải làm phiền cha mẹ trông nom."
"Các con định xây mấy gian? Xây ba gian nhà ngói phải mất bốn trăm, năm gian thì có thể phải mất sáu bảy trăm đồng."
Nhà ngói mà Chu Lão Hán nói chính là nhà đất, nhà gạch ở nông thôn ít người xây, một là vì đắt, hai là vì không mua được gạch và xi măng.
"Xây năm gian, bốn gian nhà ở, một gian nhà ngang, bên cạnh thì dựng thêm một gian bếp nấu cơm là được, cô ấy cũng không thích nuôi lợn nuôi gà, những thứ này đều không dựng."
"Ừ."
Chu Lão Hán gật đầu, sau đó Chu Văn Quân lại đưa bảy trăm đồng cho Chu Lão Hán, để ông ấy xây nhà.
"Cha, tiền này cứ để ở đây, không đủ thì bảo mẹ của tụi nhỏ đưa thêm cho cha, còn xây như thế nào thì đợi mẹ của tụi nhỏ hết ở cữ rồi nói với cha."
"Được."
Nhà ở nông thôn tuy nhìn thì giống nhau nhưng thực ra vẫn có sự khác biệt, ví dụ như vị trí bếp xây ở đâu, xây to nhỏ, rộng hẹp thế nào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chu Văn Quân dặn dò xong xuôi lại đạp xe lên trấn, trên đường gặp Dương Thiết Trụ đang câu cá, liền mua ba con cá rô phi, một con cá chép to ba cân.
Mùa thu vừa gặt xong, đội cho nghỉ hai ngày, nghỉ ngơi một chút, sau đó lại phải bắt đầu bận rộn gieo lúa mì đông, cải dầu.
Dương Thiết Trụ cũng tranh thủ ra bờ sông câu cá, vận may không tệ, câu được mấy con, Chu Văn Quân đều bao hết.
Nhưng khi Chu Văn Quân đưa tiền, cậu lại không nhận.
"Anh, chỉ có mấy con cá thôi mà, lấy tiền làm gì? Chị dâu đang ở cữ, anh mau mang về đi!"
"Trụ Tử, tiền này em phải nhận, nhiều cá thế này không thể lấy không công được. Hơn nữa, anh còn có chuyện nhờ em."
"Anh, có chuyện gì anh cứ nói, đảm bảo em sẽ hoàn thành giúp anh!"
"Anh và chị dâu đã tách ra khỏi nhà, sau Tết sẽ xây nhà, đến lúc đó em sang giúp một tay. Nếu rảnh thì câu nhiều cá một chút, mang đến cho chị dâu em, mười đồng này là trả trước cho em."
"Anh, chỉ là mấy con cá không đáng tiền thôi mà, cần gì nhiều tiền thế, anh đây không phải là đang chê em sao?"
Dương Thiết Trụ không muốn nhận tiền. Cậu và Chu Văn Quân đã chơi với nhau từ nhỏ, sao có thể nhận tiền của anh em được?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Trụ Tử, em nghe này, bây giờ không giống như trước kia, muốn thế nào cũng được. Em cũng có gia đình rồi, tiền cứ nhận lấy, mua cho em dâu một bộ quần áo, mua cho đứa trẻ một cân thịt."
"Anh..."
Dương Thiết Trụ nhìn số tiền trong tay có chút do dự, trong lòng thấy áy náy, mấy con cá này cùng lắm cũng chỉ đáng một đồng.
Còn chuyện câu cá sau này, câu được hay không còn chưa biết, hơn nữa phải câu bao nhiêu con cá mới đáng mười đồng chứ!
"Nếu em thấy áy náy, sau này đợi chị dâu em dọn ra ở, em chặt thêm mấy bó củi mang đến cho chị dâu em là được. Anh quanh năm không ở nhà, hai vợ chồng em trông nom giúp."
"Được!"
Hai người nói chuyện một lúc rồi lại nói sang chuyện khác, Chu Văn Quân mới lên trấn, sau đó ở hợp tác xã cung tiêu trên trấn mua một đống đồ như đường đỏ, táo đỏ, chân giò, sữa bột.
Hứa Thiến ở nhà, nhân lúc Chu Văn Quân và những người khác không có nhà. Cô liền đổ hết sữa bột anh mua về thay vào đó là sữa bột của đời sau, sữa bột của đời sau thích hợp với trẻ em ở độ tuổi này hơn.
Sữa của cô vẫn rất nhiều nhưng nuôi ba đứa trẻ thì có hơi thiếu. Mỗi ngày sau khi cho con bú, nhất định phải cho bú thêm hai lần sữa bột nữa mới có thể cho chúng ăn no được.
Tất nhiên là ba đứa trẻ không dễ nuôi, cứ khóc là khóc theo nhóm, dỗ thế nào cũng không nín, may mà có Chu Văn Quân và bà Chu ở đây.
Khi cô cho một đứa trẻ bú, hai người họ sẽ dùng sữa bột cho hai đứa khác ăn, đợi cô cho ăn xong rồi đổi lại.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro