Thập Niên 70 Mẹ Ruột Là Nhân Vật Phản Diện, Tôi Mang Bé Con Ăn Dưa Xem Kịch
Tiệc Đầy Tháng
Băng Chi Vũ
2024-11-08 19:17:03
Hứa Thiến khẽ hừ một tiếng, không hề sợ hãi.
Vợ Vương Văn Lễ trông thì thảm nhưng thực ra chỉ là thương tích ngoài da, bác sĩ trạm xã bôi chút thuốc là xong, Hứa Thiến chỉ đền ba hào, tổng cộng là sáu hào tiền thuốc.
Dù sao cả hai bên đều có lỗi nên đền một nửa.
Trận này nhà họ Chu thắng toàn diện, vợ Vương Văn Lễ mới thảm, không chỉ bị đánh mà còn mất ba hào tiền thuốc.
Sau trận này, danh tiếng của Hứa Thiến trong thôn tăng vọt, mọi người càng có thiện cảm với Hứa Thiến, trước đây nhiều dân thôn cho rằng con gái thành phố chắc chắn là dịu dàng yếu đuối.
Không giống với những người đàn bà thô lỗ trong thôn.
Kết quả, không phải cũng giống như những người đàn bà trong thôn sao? Cũng đánh nhau, khí thế hung dữ đó, những cô gái lớn, con dâu nhỏ trong thôn đều không bằng.
"Mẹ Đại Oa, hai ngày nữa là đầy tháng Đại Oa rồi, con bảo có nên làm hai bàn không?"
Chuyện đánh nhau, bà Chu vừa quay người là quên ngay, ngược lại còn hỏi chuyện đầy tháng ba đứa nhỏ.
"Con thấy thôi đi, trước đó mua nhiều thịt ăn, trong thôn đã có nhiều người ghen tị, giờ làm tiệc đầy tháng, chẳng phải càng khiến người ta chú ý sao, thôi không làm nữa."
"Mẹ có phiếu thịt, hai ngày nữa mẹ đi mua ít thịt, cả nhà mình ăn một bữa, thế là được rồi."
"Được, không làm thì không làm!"
Bà Chu nghĩ cũng phải, dạo này nhà họ Chu nổi tiếng trong thôn quá, vẫn nên an phận một chút thì hơn.
Quay về phòng, ba đứa nhỏ đã tỉnh, mở to mắt tròn vo, cũng không khóc, vẫy tay, ê a nói mấy câu tiếng trẻ con mà không ai hiểu.
Xuân Mai ở bên cạnh, cầm một cái trống lắc trêu chúng, tiếng trống lắc vang lên, mắt chúng nhìn về phía đó, vô cùng thích thú.
Hứa Thiến sờ sờ khuôn mặt trắng trẻo mũm mĩm của chúng, hôn mỗi đứa một cái, thật là đáng yêu chết đi được!
Sau một tháng được chăm sóc cẩn thận, rõ ràng ba đứa nhỏ đã lớn hơn nhiều, Đại Oa béo nhất, mặt tròn vo.
Nhị Oa cũng lớn khỏe, so với nhiều đứa trẻ trong thôn sinh ra nặng năm sáu cân (*) còn tốt hơn, tuy Tam Oa trông nhỏ hơn nhưng cũng đã lớn bằng kích thước của một đứa trẻ bình thường.
(*) Cân của Trung Quốc = ½ kg Việt Nam.
Để nuôi ba đứa nhỏ này, Hứa Thiến đã phải bỏ không ít tâm tư thật, sợ chúng sẽ chết yểu, không nuôi sống được.
Trẻ sơ sinh ngủ nhiều, chơi một lúc là bắt đầu quấy khóc. Hứa Thiến cho bú xong, nhẹ nhàng vỗ về dỗ dành, một lúc sau ba đứa trẻ đều ngủ thiếp đi.
"Dì hai, cháu mang quần áo của em trai đi giặt trước, dì còn quần áo nào cần giặt không, cháu giặt luôn."
"Có hai cái, dì lấy cho cháu."
Hứa Thiến lấy hai chiếc áo khoác bẩn ở đầu giường, Xuân Mai cầm quần áo, đeo gùi ra sông.
Chu Xuân Mai vừa đi, trong nhà không còn ai. Hai ngày nay thôn đang trồng cải dầu, cả thôn đều đi, ngay cả mấy đứa nhỏ nhà thằng ba cũng đi cắt cỏ chăn lợn nhặt củi.
Hứa Thiến thấy trong nhà không còn ai mới đóng cửa phòng, lấy ra những tờ phiếu tiền mà cô đã đổi ở kiếp trước từ trong không gian, mấy ngày nay đều dùng số tiền mà Chu Văn Quân để lại.
Tiền còn khá nhiều nhưng phiếu thì dùng gần hết rồi, phiếu thịt, phiếu đường đã không còn, mà cô lại đang cần những thứ này.
Lấy các loại phiếu ra thành hai thùng lớn, chất đầy một chiếc giường, xếp chồng lên nhau, rất nhiều.
Lúc mua, ngoài phiếu lương thực dùng chung toàn quốc, các loại phiếu khác đều là phiếu hỗn hợp, mười mấy đồng một trăm tờ.
Cô cũng không rõ có những loại phiếu nào, dù sao thì những loại phiếu cô quan tâm nhất đều có trong này. Nhưng tùy theo từng khu vực.
Phiếu của địa phương khác, địa phương cô không dùng được nên cô phải lấy ra những phiếu không dùng được, ngoài ra còn một số phiếu đã quá hạn sử dụng, phần này cũng phải lấy ra.
Mất một tiếng đồng hồ, sau khi chọn xong, các loại phiếu trên giường bỗng nhiên giảm đi một nửa.
Vợ Vương Văn Lễ trông thì thảm nhưng thực ra chỉ là thương tích ngoài da, bác sĩ trạm xã bôi chút thuốc là xong, Hứa Thiến chỉ đền ba hào, tổng cộng là sáu hào tiền thuốc.
Dù sao cả hai bên đều có lỗi nên đền một nửa.
Trận này nhà họ Chu thắng toàn diện, vợ Vương Văn Lễ mới thảm, không chỉ bị đánh mà còn mất ba hào tiền thuốc.
Sau trận này, danh tiếng của Hứa Thiến trong thôn tăng vọt, mọi người càng có thiện cảm với Hứa Thiến, trước đây nhiều dân thôn cho rằng con gái thành phố chắc chắn là dịu dàng yếu đuối.
Không giống với những người đàn bà thô lỗ trong thôn.
Kết quả, không phải cũng giống như những người đàn bà trong thôn sao? Cũng đánh nhau, khí thế hung dữ đó, những cô gái lớn, con dâu nhỏ trong thôn đều không bằng.
"Mẹ Đại Oa, hai ngày nữa là đầy tháng Đại Oa rồi, con bảo có nên làm hai bàn không?"
Chuyện đánh nhau, bà Chu vừa quay người là quên ngay, ngược lại còn hỏi chuyện đầy tháng ba đứa nhỏ.
"Con thấy thôi đi, trước đó mua nhiều thịt ăn, trong thôn đã có nhiều người ghen tị, giờ làm tiệc đầy tháng, chẳng phải càng khiến người ta chú ý sao, thôi không làm nữa."
"Mẹ có phiếu thịt, hai ngày nữa mẹ đi mua ít thịt, cả nhà mình ăn một bữa, thế là được rồi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Được, không làm thì không làm!"
Bà Chu nghĩ cũng phải, dạo này nhà họ Chu nổi tiếng trong thôn quá, vẫn nên an phận một chút thì hơn.
Quay về phòng, ba đứa nhỏ đã tỉnh, mở to mắt tròn vo, cũng không khóc, vẫy tay, ê a nói mấy câu tiếng trẻ con mà không ai hiểu.
Xuân Mai ở bên cạnh, cầm một cái trống lắc trêu chúng, tiếng trống lắc vang lên, mắt chúng nhìn về phía đó, vô cùng thích thú.
Hứa Thiến sờ sờ khuôn mặt trắng trẻo mũm mĩm của chúng, hôn mỗi đứa một cái, thật là đáng yêu chết đi được!
Sau một tháng được chăm sóc cẩn thận, rõ ràng ba đứa nhỏ đã lớn hơn nhiều, Đại Oa béo nhất, mặt tròn vo.
Nhị Oa cũng lớn khỏe, so với nhiều đứa trẻ trong thôn sinh ra nặng năm sáu cân (*) còn tốt hơn, tuy Tam Oa trông nhỏ hơn nhưng cũng đã lớn bằng kích thước của một đứa trẻ bình thường.
(*) Cân của Trung Quốc = ½ kg Việt Nam.
Để nuôi ba đứa nhỏ này, Hứa Thiến đã phải bỏ không ít tâm tư thật, sợ chúng sẽ chết yểu, không nuôi sống được.
Trẻ sơ sinh ngủ nhiều, chơi một lúc là bắt đầu quấy khóc. Hứa Thiến cho bú xong, nhẹ nhàng vỗ về dỗ dành, một lúc sau ba đứa trẻ đều ngủ thiếp đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Dì hai, cháu mang quần áo của em trai đi giặt trước, dì còn quần áo nào cần giặt không, cháu giặt luôn."
"Có hai cái, dì lấy cho cháu."
Hứa Thiến lấy hai chiếc áo khoác bẩn ở đầu giường, Xuân Mai cầm quần áo, đeo gùi ra sông.
Chu Xuân Mai vừa đi, trong nhà không còn ai. Hai ngày nay thôn đang trồng cải dầu, cả thôn đều đi, ngay cả mấy đứa nhỏ nhà thằng ba cũng đi cắt cỏ chăn lợn nhặt củi.
Hứa Thiến thấy trong nhà không còn ai mới đóng cửa phòng, lấy ra những tờ phiếu tiền mà cô đã đổi ở kiếp trước từ trong không gian, mấy ngày nay đều dùng số tiền mà Chu Văn Quân để lại.
Tiền còn khá nhiều nhưng phiếu thì dùng gần hết rồi, phiếu thịt, phiếu đường đã không còn, mà cô lại đang cần những thứ này.
Lấy các loại phiếu ra thành hai thùng lớn, chất đầy một chiếc giường, xếp chồng lên nhau, rất nhiều.
Lúc mua, ngoài phiếu lương thực dùng chung toàn quốc, các loại phiếu khác đều là phiếu hỗn hợp, mười mấy đồng một trăm tờ.
Cô cũng không rõ có những loại phiếu nào, dù sao thì những loại phiếu cô quan tâm nhất đều có trong này. Nhưng tùy theo từng khu vực.
Phiếu của địa phương khác, địa phương cô không dùng được nên cô phải lấy ra những phiếu không dùng được, ngoài ra còn một số phiếu đã quá hạn sử dụng, phần này cũng phải lấy ra.
Mất một tiếng đồng hồ, sau khi chọn xong, các loại phiếu trên giường bỗng nhiên giảm đi một nửa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro