[Thập Niên 70] Mẹ Xinh Đẹp Hàng Ngày Nuôi Con
Điện Báo 5
Hàn Đông
2024-11-04 09:21:11
Trạm y tế thập niên 70 đơn sơ lại chật hẹp, thiết bị cũng hết sức cũ kỹ, chỉ có một bác sĩ mặc áo dài trắng đang ngồi làm việc.
Bác sĩ kia vừa thấy Ôn Noãn ôm đứa nhỏ tiến vào, liền hỏi: “Chỗ nào không thoải mái?"
Ôn Noãn đi đến, nói: "Không có chỗ nào không thoải mái, chỉ là tới ăn kẹo viên, thuận tiện làm kiểm tra cho đứa nhỏ."
"Vào đi, đăng ký cho đứa nhỏ trước đã." Vị bác sĩ kia bảo Ôn Noãn ngồi xuống, sau đó lấy ra một bản kê khai cùng với bút, hỏi: "Tên đứa nhỏ là gì?"
Ôn Noãn sửng sốt, bởi vì hộ khẩu vẫn ở chỗ mẹ chồng Triệu Ngũ Châu, nguyên chủ cùng với bà ta bất đồng ý kiến về chuyện đặt tên cho đứa nhỏ, Triệu Ngũ Châu nói muốn đặt tên cho đứa nhỏ là Cố Chiêu Đệ, nếu không thì là Cố Phán Đệ, mà Ôn Noãn lại không muốn.
Mấy cái tên Chiêu Đệ, Phán Đệ này, thật sự là vừa nghe đã khiến cho người ta đau đầu, đứa nhỏ trưởng thành cũng sẽ cảm thấy tự ti.
Về vấn đề đặt tên này, cho dù thế nào Ôn Noãn cũng khó có khả năng nhượng bộ.
Sau đó, Triệu Ngũ Châu bèn trực tiếp giấu hộ khẩu đi, nên đứa nhỏ vẫn chưa có trong hộ khẩu.
Ôn Noãn đành phải kiên trì đáp: "Còn chưa đặt."
Vị bác sĩ nghi hoặc liếc mắt nhìn đứa nhỏ một cái, cười như không cười nói: "Nhìn đứa nhỏ cũng hơn mấy tháng rồi, còn chưa có tên?"
Chỉ có điều bác sĩ cũng làm theo chức nghiệp thường ngày, chưa có tên cũng không có quá nhiều rắc rối, chỉ hỏi thêm mấy câu hỏi khác.
Bởi vì không có nhiều người lắm, rất nhanh đã kiểm tra xong, đứa nhỏ coi như khỏe mạnh, không có vấn đề gì.
Chỉ có điều muốn ăn kẹo viên thì phải xếp hàng, bởi vì nơi đây không phải thành phố lớn trọng điểm, nên kẹo viên chia đến bên này có phần ít.
Ôn Noãn cầm thư thông báo rồi rời khỏi trạm y tế.
Đi từ trạm y tế ra ngoài, Ôn Noãn đi qua bưu cục.
Cô nhìn người xếp hàng bên trong, nghĩ nghĩ, vẫn nhấc chân tiến vào.
*
Tại quân khu tỉnh G.
Chính ủy nhìn Cố Thanh Hàn phía đối diện, tám năm qua, anh ta nhìn Cố Thanh Hàn từ một tân binh ngây ngô biến thành người đàn ông có khí thế trầm ổn kiên nghị, cao ngất kiên cường như bây giờ, càng khó có được chính là, gương mặt điển trai năm đó lại vẫn không suy giảm tí nào.
Nhập ngũ nhiều năm, Cố Thanh Hàn cũng là người có năng lực xuất chúng nhất, có lối tư duy nhạy bén nhất trong quân khu.
Bằng không thì tổ chức cũng sẽ không đặc biệt chọn anh tiến vào căn cứ Không quân thành phố Bắc.
"Thanh Hàn, thành phố Bắc cách bên chúng ta xa như thế, về sau có khả năng cơ hội về nhà còn ít hơn so với mấy năm nay, cậu có suy xét cho vợ cùng với con cậu theo quân không?"
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bác sĩ kia vừa thấy Ôn Noãn ôm đứa nhỏ tiến vào, liền hỏi: “Chỗ nào không thoải mái?"
Ôn Noãn đi đến, nói: "Không có chỗ nào không thoải mái, chỉ là tới ăn kẹo viên, thuận tiện làm kiểm tra cho đứa nhỏ."
"Vào đi, đăng ký cho đứa nhỏ trước đã." Vị bác sĩ kia bảo Ôn Noãn ngồi xuống, sau đó lấy ra một bản kê khai cùng với bút, hỏi: "Tên đứa nhỏ là gì?"
Ôn Noãn sửng sốt, bởi vì hộ khẩu vẫn ở chỗ mẹ chồng Triệu Ngũ Châu, nguyên chủ cùng với bà ta bất đồng ý kiến về chuyện đặt tên cho đứa nhỏ, Triệu Ngũ Châu nói muốn đặt tên cho đứa nhỏ là Cố Chiêu Đệ, nếu không thì là Cố Phán Đệ, mà Ôn Noãn lại không muốn.
Mấy cái tên Chiêu Đệ, Phán Đệ này, thật sự là vừa nghe đã khiến cho người ta đau đầu, đứa nhỏ trưởng thành cũng sẽ cảm thấy tự ti.
Về vấn đề đặt tên này, cho dù thế nào Ôn Noãn cũng khó có khả năng nhượng bộ.
Sau đó, Triệu Ngũ Châu bèn trực tiếp giấu hộ khẩu đi, nên đứa nhỏ vẫn chưa có trong hộ khẩu.
Ôn Noãn đành phải kiên trì đáp: "Còn chưa đặt."
Vị bác sĩ nghi hoặc liếc mắt nhìn đứa nhỏ một cái, cười như không cười nói: "Nhìn đứa nhỏ cũng hơn mấy tháng rồi, còn chưa có tên?"
Chỉ có điều bác sĩ cũng làm theo chức nghiệp thường ngày, chưa có tên cũng không có quá nhiều rắc rối, chỉ hỏi thêm mấy câu hỏi khác.
Bởi vì không có nhiều người lắm, rất nhanh đã kiểm tra xong, đứa nhỏ coi như khỏe mạnh, không có vấn đề gì.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chỉ có điều muốn ăn kẹo viên thì phải xếp hàng, bởi vì nơi đây không phải thành phố lớn trọng điểm, nên kẹo viên chia đến bên này có phần ít.
Ôn Noãn cầm thư thông báo rồi rời khỏi trạm y tế.
Đi từ trạm y tế ra ngoài, Ôn Noãn đi qua bưu cục.
Cô nhìn người xếp hàng bên trong, nghĩ nghĩ, vẫn nhấc chân tiến vào.
*
Tại quân khu tỉnh G.
Chính ủy nhìn Cố Thanh Hàn phía đối diện, tám năm qua, anh ta nhìn Cố Thanh Hàn từ một tân binh ngây ngô biến thành người đàn ông có khí thế trầm ổn kiên nghị, cao ngất kiên cường như bây giờ, càng khó có được chính là, gương mặt điển trai năm đó lại vẫn không suy giảm tí nào.
Nhập ngũ nhiều năm, Cố Thanh Hàn cũng là người có năng lực xuất chúng nhất, có lối tư duy nhạy bén nhất trong quân khu.
Bằng không thì tổ chức cũng sẽ không đặc biệt chọn anh tiến vào căn cứ Không quân thành phố Bắc.
"Thanh Hàn, thành phố Bắc cách bên chúng ta xa như thế, về sau có khả năng cơ hội về nhà còn ít hơn so với mấy năm nay, cậu có suy xét cho vợ cùng với con cậu theo quân không?"
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro