[Thập Niên 70] Mẹ Xinh Đẹp Hàng Ngày Nuôi Con
Gửi Tiền 2
Hàn Đông
2024-11-04 09:21:11
Một đường đi vào trong, Ôn Noãn nghe thấy tiếng chửi mắng trẻ con quen thuộc, tiếng bọn nhỏ chơi đùa đánh nhau ầm ĩ, còn có tiếng xào rau loảng xoảng, tràn đầy không khí cuộc sống thời đại này.
Về tới nhà, Triệu Ngũ Châu vừa bưng một đĩa lá khoai lang từ trong nhà bếp đi ra, nhìn thấy con trai Cố Thanh Tùng nhà mình đang nằm dài trên ghế sô pha gỗ, không nhịn được mắng: “Chỉ biết chờ ăn, cũng không biết qua đây giúp đỡ một chút. Kiếp trước là mẹ nợ bọn bay hả? Một đám quỷ đòi nợ!"
Cố Thanh Tùng lười biếng vươn vai, ngáp một cái: "Không phải con vừa mới trở về sao? Làm việc một ngày, mệt muốn chết ấy chớ, phải vất vả cho mẹ một phen rồi."
Cố Thanh Tùng đi đến cạnh bàn ngồi xuống, nhận lấy đôi đũa mà Triệu Ngũ Châu đưa cho, bắt đầu gắp rau ăn cơm.
Triệu Ngũ Châu dùng đũa gõ lên tay Cố Thanh Tùng một cái, hỏi: "Chỉ biết ăn thôi, quỷ lười kia đâu?"
Cố Thanh Tùng nghe thế, biết luôn quỷ lười trong miệng mẹ mình nói chính là Ôn Noãn, anh ta cong miệng: "Không thấy, lúc về nhà đã không thấy người đâu rồi."
Bởi vì sau khi Ôn Noãn vừa mới sinh con xong không lâu, đứa nhỏ thường khóc không kể giờ giấc, nên cô ấy phải hay tự bưng cơm về phòng ăn.
Cho nên bọn họ cũng không ngồi ăn cơm chung với nhau là mấy, quan hệ lại càng giống như người xa lạ không quen biết, không liên quan đến nhau.
Triệu Ngũ Châu nghe vậy, cũng dứt khoát ngồi xuống: “Đúng rồi, sao đêm nay về trễ như vậy? Gặp Mỹ Chi rồi hả?"
Nói đến Lâm Mỹ Chi, tinh thần Cố Thanh Tùng lập tức tỉnh táo, nháy mắt thẳng lưng.
Anh ta cười nói: "Vâng, không phải trước đó mẹ bảo con kết hôn với Mỹ Chi sớm một chút sao? Chạng vạng con đã đi tìm cô ấy rồi. Chỉ có điều..."
Triệu Ngũ Châu dựng thẳng lỗ tai lên, chỉ chờ Cố Thanh Tùng nói tiếp: “Thằng nhóc này, sao nói một nửa lại không nói nữa thế?"
Cố Thanh Tùng tận lực tạm dừng một phen, sau đó đánh giá biểu cảm của Triệu Ngũ Châu một lượt, ồm ồm nói: "Cái đó, trong nhà Mỹ Chi nói, muốn tăng tiền sính lễ lên."
Triệu Ngũ Châu nghe vậy, lập tức không vừa ý: "Cái gì? 100 đồng còn chưa đủ sao? Đám này là gả con gái hay là bán con gái vậy? Thật sự cho rằng con gái nhà mình được nạm vàng hả? Mẹ thấy Lâm Mỹ Chi này cũng không phải người tốt, không dưng sao lại thay đổi thế chứ!"
Có Ôn Noãn đi trước nên mới đầu Triệu Ngũ Châu khá hài lòng với đối tượng mà Cố Thanh Tùng quen.
Bất kể là tính cách hay là về gia đình, Lâm Mỹ Chi đều hơn Ôn Noãn một chút.
Ôn Noãn mãnh liệt mạnh mẽ, tính cách Lâm Mỹ Chi dịu hiền ngoan ngoãn; Ôn Noãn không có công việc, ở nhà hết ăn lại nằm, giống như một kẻ bị liệt.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Về tới nhà, Triệu Ngũ Châu vừa bưng một đĩa lá khoai lang từ trong nhà bếp đi ra, nhìn thấy con trai Cố Thanh Tùng nhà mình đang nằm dài trên ghế sô pha gỗ, không nhịn được mắng: “Chỉ biết chờ ăn, cũng không biết qua đây giúp đỡ một chút. Kiếp trước là mẹ nợ bọn bay hả? Một đám quỷ đòi nợ!"
Cố Thanh Tùng lười biếng vươn vai, ngáp một cái: "Không phải con vừa mới trở về sao? Làm việc một ngày, mệt muốn chết ấy chớ, phải vất vả cho mẹ một phen rồi."
Cố Thanh Tùng đi đến cạnh bàn ngồi xuống, nhận lấy đôi đũa mà Triệu Ngũ Châu đưa cho, bắt đầu gắp rau ăn cơm.
Triệu Ngũ Châu dùng đũa gõ lên tay Cố Thanh Tùng một cái, hỏi: "Chỉ biết ăn thôi, quỷ lười kia đâu?"
Cố Thanh Tùng nghe thế, biết luôn quỷ lười trong miệng mẹ mình nói chính là Ôn Noãn, anh ta cong miệng: "Không thấy, lúc về nhà đã không thấy người đâu rồi."
Bởi vì sau khi Ôn Noãn vừa mới sinh con xong không lâu, đứa nhỏ thường khóc không kể giờ giấc, nên cô ấy phải hay tự bưng cơm về phòng ăn.
Cho nên bọn họ cũng không ngồi ăn cơm chung với nhau là mấy, quan hệ lại càng giống như người xa lạ không quen biết, không liên quan đến nhau.
Triệu Ngũ Châu nghe vậy, cũng dứt khoát ngồi xuống: “Đúng rồi, sao đêm nay về trễ như vậy? Gặp Mỹ Chi rồi hả?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói đến Lâm Mỹ Chi, tinh thần Cố Thanh Tùng lập tức tỉnh táo, nháy mắt thẳng lưng.
Anh ta cười nói: "Vâng, không phải trước đó mẹ bảo con kết hôn với Mỹ Chi sớm một chút sao? Chạng vạng con đã đi tìm cô ấy rồi. Chỉ có điều..."
Triệu Ngũ Châu dựng thẳng lỗ tai lên, chỉ chờ Cố Thanh Tùng nói tiếp: “Thằng nhóc này, sao nói một nửa lại không nói nữa thế?"
Cố Thanh Tùng tận lực tạm dừng một phen, sau đó đánh giá biểu cảm của Triệu Ngũ Châu một lượt, ồm ồm nói: "Cái đó, trong nhà Mỹ Chi nói, muốn tăng tiền sính lễ lên."
Triệu Ngũ Châu nghe vậy, lập tức không vừa ý: "Cái gì? 100 đồng còn chưa đủ sao? Đám này là gả con gái hay là bán con gái vậy? Thật sự cho rằng con gái nhà mình được nạm vàng hả? Mẹ thấy Lâm Mỹ Chi này cũng không phải người tốt, không dưng sao lại thay đổi thế chứ!"
Có Ôn Noãn đi trước nên mới đầu Triệu Ngũ Châu khá hài lòng với đối tượng mà Cố Thanh Tùng quen.
Bất kể là tính cách hay là về gia đình, Lâm Mỹ Chi đều hơn Ôn Noãn một chút.
Ôn Noãn mãnh liệt mạnh mẽ, tính cách Lâm Mỹ Chi dịu hiền ngoan ngoãn; Ôn Noãn không có công việc, ở nhà hết ăn lại nằm, giống như một kẻ bị liệt.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro