[Thập Niên 70] Mẹ Xinh Đẹp Hàng Ngày Nuôi Con
Gửi Tiền 4
Hàn Đông
2024-11-04 09:21:11
Tuy nói trong mắt người ngoài, tiền trợ cấp của mình Cố Thanh Hàn đã đầy đủ cho mấy miệng ăn nhà bọn họ vui chơi giải trí.
Nhưng mà trong nhà có hai người nhàn rỗi, bà ta cùng Ôn Noãn đều không có việc làm, lại thêm một đứa trẻ sơ sinh nữa, tuy rằng tạm thời không cần ăn uống, song dù cho Cố Thanh Hàn có năng lực thế nào, cũng không thể gánh được lượng lương thực ăn mỗi ngày của mấy miệng ăn trong nhà.
Với lại có đôi khi bà ta cũng phải lấy ít tiền từ nhà mẹ đẻ về, cộng thêm tiền Cố Thanh Hàn kí gửi hàng tháng cho bà ta mới đủ dùng.
Triệu Ngũ Châu nghĩ nghĩ, liếc mắt nhìn Cố Thanh Tùng một cái, từ nhỏ bà ta rất yêu thương cậu con trai này, biết anh ta hẹn hò với Lâm Mỹ Chi, lại càng cảm thấy anh ta khiến mình nở mày nở mặt, hiện giờ rất không dễ dàng gì mới bàn tới chuyện kết hôn, không thể để cho việc này bị liên lụy được.
Triệu Ngũ Châu liếc mắt nhìn Cố Thanh Tùng: “Con cứ nhất quyết phải là cô ta mới được sao? Khu tập thể chúng ta cũng có không ít nữ đồng chí đến tuổi, tùy tiện cưới một người là không cần mất tới 100 đồng rồi!"
Cố Thanh Tùng ôi một tiếng, có hơi giận: "Mẹ xem mẹ nói kìa, những người khác sao có thể sánh với Mỹ Chi được chứ? Xách giày cho cô ấy cũng không xứng!"
“Giỏi!" Triệu Ngũ Châu nhìn bộ dáng bị câu hồn của con trai mình, nói: "Như vậy đi, không phải nói anh trai con thăng chức lên làm phó đoàn trưởng sao? Nay mai con đi gửi điện báo cho nó, nói mẹ cần tiền gấp."
Tiếp đó, bà ta hừ một tiếng: "Đừng cho là mẹ không biết, anh con lén kí gửi tiền về cho con quỷ lười biếng kia, hiện ở trong nhà đang cần dùng gấp, một người nhàn rỗi không phải làm việc như cô ta cần nhiều tiền như vậy làm gì? Không nên gửi tiền cho cô ta nữa, tuổi còn trẻ không đi ra ngoài làm việc, chỉ làm thứ của nợ trong nhà, nhìn đã thấy phiền rồi."
Ôn Noãn còn chưa bước vào cửa chính, đã nghe thấy mẹ chồng nhà mình châm chọc.
Ôn Noãn hít sâu một hơi, nếu không phải giờ phút này còn cõng con gái trên lưng, thì cô thật tình đã muốn chửi ầm lên rồi.
Triệu Ngũ Châu nhận phần tiền của mình thôi còn chưa đủ, mà còn muốn bảo Cố Thanh Hàn chặt đứt nguồn cung tiền của cô?
Không được, cô phải theo quân, nhất định phải theo quân.
Cho dù không thể nắm quyền kinh tế trong tay, song ít nhất cũng không bị người khác tính kế tới phần tiền của mình.
Ngày hôm sau, Ôn Noãn đợi Cố Thanh Hàn hồi âm, chỉ có điều lúc đến bưu cục hỏi thăm lại không thấy có.
Ôn Noãn chưa từ bỏ ý định, lại gửi cho Cố Thanh Hàn một phần điện báo.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nhưng mà trong nhà có hai người nhàn rỗi, bà ta cùng Ôn Noãn đều không có việc làm, lại thêm một đứa trẻ sơ sinh nữa, tuy rằng tạm thời không cần ăn uống, song dù cho Cố Thanh Hàn có năng lực thế nào, cũng không thể gánh được lượng lương thực ăn mỗi ngày của mấy miệng ăn trong nhà.
Với lại có đôi khi bà ta cũng phải lấy ít tiền từ nhà mẹ đẻ về, cộng thêm tiền Cố Thanh Hàn kí gửi hàng tháng cho bà ta mới đủ dùng.
Triệu Ngũ Châu nghĩ nghĩ, liếc mắt nhìn Cố Thanh Tùng một cái, từ nhỏ bà ta rất yêu thương cậu con trai này, biết anh ta hẹn hò với Lâm Mỹ Chi, lại càng cảm thấy anh ta khiến mình nở mày nở mặt, hiện giờ rất không dễ dàng gì mới bàn tới chuyện kết hôn, không thể để cho việc này bị liên lụy được.
Triệu Ngũ Châu liếc mắt nhìn Cố Thanh Tùng: “Con cứ nhất quyết phải là cô ta mới được sao? Khu tập thể chúng ta cũng có không ít nữ đồng chí đến tuổi, tùy tiện cưới một người là không cần mất tới 100 đồng rồi!"
Cố Thanh Tùng ôi một tiếng, có hơi giận: "Mẹ xem mẹ nói kìa, những người khác sao có thể sánh với Mỹ Chi được chứ? Xách giày cho cô ấy cũng không xứng!"
“Giỏi!" Triệu Ngũ Châu nhìn bộ dáng bị câu hồn của con trai mình, nói: "Như vậy đi, không phải nói anh trai con thăng chức lên làm phó đoàn trưởng sao? Nay mai con đi gửi điện báo cho nó, nói mẹ cần tiền gấp."
Tiếp đó, bà ta hừ một tiếng: "Đừng cho là mẹ không biết, anh con lén kí gửi tiền về cho con quỷ lười biếng kia, hiện ở trong nhà đang cần dùng gấp, một người nhàn rỗi không phải làm việc như cô ta cần nhiều tiền như vậy làm gì? Không nên gửi tiền cho cô ta nữa, tuổi còn trẻ không đi ra ngoài làm việc, chỉ làm thứ của nợ trong nhà, nhìn đã thấy phiền rồi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ôn Noãn còn chưa bước vào cửa chính, đã nghe thấy mẹ chồng nhà mình châm chọc.
Ôn Noãn hít sâu một hơi, nếu không phải giờ phút này còn cõng con gái trên lưng, thì cô thật tình đã muốn chửi ầm lên rồi.
Triệu Ngũ Châu nhận phần tiền của mình thôi còn chưa đủ, mà còn muốn bảo Cố Thanh Hàn chặt đứt nguồn cung tiền của cô?
Không được, cô phải theo quân, nhất định phải theo quân.
Cho dù không thể nắm quyền kinh tế trong tay, song ít nhất cũng không bị người khác tính kế tới phần tiền của mình.
Ngày hôm sau, Ôn Noãn đợi Cố Thanh Hàn hồi âm, chỉ có điều lúc đến bưu cục hỏi thăm lại không thấy có.
Ôn Noãn chưa từ bỏ ý định, lại gửi cho Cố Thanh Hàn một phần điện báo.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro