[Thập Niên 70] Mẹ Xinh Đẹp Hàng Ngày Nuôi Con
Không Có Tiền 2
Hàn Đông
2024-11-04 09:21:11
Cho nên Cố Thanh Hàn có tiền trợ cấp cao, trông đẹp trai đã thành "con mồi" của cô ấy. Bởi vì cô ấy biết Cố Thanh Hàn là quân nhân, thời gian về thăm người thân cũng chỉ có hai ngày, nguyên chủ liền trực tiếp nhảy xuống sông ở ngay trước mặt Cố Thanh Hàn.
Cố Thanh Hàn là quân nhân chính trực nhiệt tình, đừng nói nhìn thấy người nhảy sông tự tử, cho dù là một người bị ngã cũng sẽ nâng người ta dậy.
Cho nên khi nguyên chủ vừa được Cố Thanh Hàn cứu lên một cái, cô ấy bèn cố ý kéo quần áo ra, lại còn ôm lấy người ta không chịu buông tay.
Thời đại này thanh danh là thứ quan trọng nhất, hơn nữa lúc ấy người vây xem cũng hơi nhiều: “Ôn Noãn" lại còn trực tiếp bật khóc, quậy ầm ĩ nói bản thân không còn trong sạch, về sau không còn mặt mũi mà sống trên thế gian này nữa.
Mà mẹ Ôn biết cô ấy đặt tâm tư lên người Cố Thanh Hàn cực kỳ có tiền đồ nổi danh khắp mười phố tám hẻm thì cũng bỏ qua Hoàng mặt rỗ kia.
Ngày hôm sau liền mang theo "Ôn Noãn" đến nhà họ Cố ăn vạ, uy hiếp Cố Thanh Hàn ép anh cưới Ôn Noãn.
Lúc đó sự việc náo loạn có hơi lớn, Cố Thanh Hàn suy nghĩ một đêm, mới quyết định kết hôn cùng nguyên chủ.
Bởi vì thời gian vội vàng, sau khi gấp gáp kiểm tra chính trị xong thì hai người liền đi thẳng tới nhận giấy chứng nhận kết hôn, rồi chia cho hàng xóm láng giềng chút bánh kẹo cưới coi như là tiệc mừng.
Sau khi kết hôn hai người cũng như là người lạ.
Mà từ khi Cố Thanh Hàn về quân khu cũng từng viết thư cho cô ấy, tuy rằng chỉ nói mấy câu ngắn gọn, nhưng nguyên chủ cũng chẳng quan tâm, không hồi âm lại, cũng không chủ động viết thư.
Chỉ có một lần duy nhất nguyên chủ chủ động liên hệ, là để điện báo đòi tiền Cố Thanh Hàn.
Về mặt kinh tế Cố Thanh Hàn thật sự không bạc đãi cô ấy, biết quan hệ của cô ấy cùng mẹ chồng Triệu Ngũ Châu không hòa hợp, tiền trợ cấp cũng sẽ chia thành hai phần, kí gửi riêng cho cô ấy một phần.
Nhưng nguyên chủ là người phù đệ ma* (kiểu con gái được ba mẹ tẩy não em trai là nhất, cái gì cũng phải dành cho em trai), lại còn lấy tiền trợ cấp gửi về cho nhà mẹ đẻ.
Rất nhiều lúc bên Cố Thanh Hàn vừa gửi tiền với phiếu về một cái, một giây sau nguyên chủ đã mang về nhà mẹ đẻ rồi.
Cho nên hiện tại cô không có mấy đồng, cũng không có phiếu, ở niên đại này, không có tiền không có phiếu thật sự nửa bước khó đi.
Cô còn muốn kéo ít bông cùng với vải dệt để làm hai bộ quần áo mùa đông cho con gái.
Đứa nhỏ sinh vào tháng năm, lúc ấy chưa chuẩn bị quần áo mùa đông, với lại mùa hè phía nam dài, có đôi khi tháng mười hai cũng chưa chắc sẽ lạnh.
Nhưng hiện tại rất nhanh sẽ bắt đầu vào đông, khẳng định phải chuẩn bị một chút.
Đứa bé nhỏ như vậy, cũng không thể để cảm lạnh được.
Có điều nghĩ đến tiền cùng với phiếu trên người đều không còn mấy, cô bắt đầu thấy đau đầu.
*
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cố Thanh Hàn là quân nhân chính trực nhiệt tình, đừng nói nhìn thấy người nhảy sông tự tử, cho dù là một người bị ngã cũng sẽ nâng người ta dậy.
Cho nên khi nguyên chủ vừa được Cố Thanh Hàn cứu lên một cái, cô ấy bèn cố ý kéo quần áo ra, lại còn ôm lấy người ta không chịu buông tay.
Thời đại này thanh danh là thứ quan trọng nhất, hơn nữa lúc ấy người vây xem cũng hơi nhiều: “Ôn Noãn" lại còn trực tiếp bật khóc, quậy ầm ĩ nói bản thân không còn trong sạch, về sau không còn mặt mũi mà sống trên thế gian này nữa.
Mà mẹ Ôn biết cô ấy đặt tâm tư lên người Cố Thanh Hàn cực kỳ có tiền đồ nổi danh khắp mười phố tám hẻm thì cũng bỏ qua Hoàng mặt rỗ kia.
Ngày hôm sau liền mang theo "Ôn Noãn" đến nhà họ Cố ăn vạ, uy hiếp Cố Thanh Hàn ép anh cưới Ôn Noãn.
Lúc đó sự việc náo loạn có hơi lớn, Cố Thanh Hàn suy nghĩ một đêm, mới quyết định kết hôn cùng nguyên chủ.
Bởi vì thời gian vội vàng, sau khi gấp gáp kiểm tra chính trị xong thì hai người liền đi thẳng tới nhận giấy chứng nhận kết hôn, rồi chia cho hàng xóm láng giềng chút bánh kẹo cưới coi như là tiệc mừng.
Sau khi kết hôn hai người cũng như là người lạ.
Mà từ khi Cố Thanh Hàn về quân khu cũng từng viết thư cho cô ấy, tuy rằng chỉ nói mấy câu ngắn gọn, nhưng nguyên chủ cũng chẳng quan tâm, không hồi âm lại, cũng không chủ động viết thư.
Chỉ có một lần duy nhất nguyên chủ chủ động liên hệ, là để điện báo đòi tiền Cố Thanh Hàn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Về mặt kinh tế Cố Thanh Hàn thật sự không bạc đãi cô ấy, biết quan hệ của cô ấy cùng mẹ chồng Triệu Ngũ Châu không hòa hợp, tiền trợ cấp cũng sẽ chia thành hai phần, kí gửi riêng cho cô ấy một phần.
Nhưng nguyên chủ là người phù đệ ma* (kiểu con gái được ba mẹ tẩy não em trai là nhất, cái gì cũng phải dành cho em trai), lại còn lấy tiền trợ cấp gửi về cho nhà mẹ đẻ.
Rất nhiều lúc bên Cố Thanh Hàn vừa gửi tiền với phiếu về một cái, một giây sau nguyên chủ đã mang về nhà mẹ đẻ rồi.
Cho nên hiện tại cô không có mấy đồng, cũng không có phiếu, ở niên đại này, không có tiền không có phiếu thật sự nửa bước khó đi.
Cô còn muốn kéo ít bông cùng với vải dệt để làm hai bộ quần áo mùa đông cho con gái.
Đứa nhỏ sinh vào tháng năm, lúc ấy chưa chuẩn bị quần áo mùa đông, với lại mùa hè phía nam dài, có đôi khi tháng mười hai cũng chưa chắc sẽ lạnh.
Nhưng hiện tại rất nhanh sẽ bắt đầu vào đông, khẳng định phải chuẩn bị một chút.
Đứa bé nhỏ như vậy, cũng không thể để cảm lạnh được.
Có điều nghĩ đến tiền cùng với phiếu trên người đều không còn mấy, cô bắt đầu thấy đau đầu.
*
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro