[Thập Niên 70] Mẹ Xinh Đẹp Hàng Ngày Nuôi Con
Quần Áo 2
Hàn Đông
2024-11-04 09:21:11
Ôn Noãn dứt khoát xoay người dịch vào trong, để lại một bóng lưng.
Bình thường thì đứa bé sẽ nằm trong còn cô nằm ngoài, bây giờ cho cô nằm trong thì thấy không quen lắm.
Đang lúc cô suy nghĩ vu vơ thì anh chàng đã tắm xong và về phòng, trong phòng vang lên tiếng sột soạt, có vẻ là người đó đang cố nhẹ nhàng, nhưng cái bóng hiện trên vách tường lại vẫn làm Ôn Noãn thấy bị áp bách.
Lúc Ôn Noãn định mở miệng nói chuyện thì giường gỗ vang lên tiếng “Lạch cạch—”, Ôn Noãn thấy ván giường như sắp bị lật lên vậy.
Ôn Noãn nắm chặt chiếc chăn mà đứa bé thường đắp, cô gập người rồi lại nhích vào trong.
Nhưng Cố Thanh Hàn cũng không có hành động gì nữa, chốc lát, cả căn phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi, Ôn Noãn cũng không dám thở mạnh.
Nhưng Ôn Noãn cảm thấy Cố Thanh Hàn cũng không phải người không nói lý, thật ra chỉ cần nói rõ với anh thì anh cũng sẽ không ép buộc cô.
Hơn nữa, anh còn là một đồng chí quân nhân chính trực, Ôn Noãn tin rằng anh sẽ không làm trái ý của con gái.
Nghĩ đi nghĩ lại, trong đầu Ôn Noãn sắp xếp ngôn từ rất nhiều lần, nhẹ nhàng nói: “Con bé vẫn hay ngủ với em, em sợ làm con sợ.”
Lời này là thật, từ khi sinh ra đến nay đều là một mình cô chăm lo cho cô bé từ miếng ăn giấc ngủ, đại tiện, tiểu tiện.
Triệu Ngũ Châu cũng chỉ chăm cô bé mấy ngày cô ở cữ.
Hơn nữa, cô bé còn chưa cai sữa nữa.
Ban đêm, thỉnh thoảng cô bé sẽ dậy tìm sữa uống nên Ôn Noãn không yên tâm khi để cô bé ngủ cùng Triệu Ngũ Châu.
Ôn Noãn không nghe thấy anh trả lời nên nghĩ là anh không hiểu ý cô, lúc cô định nói lại thì nghe thấy tiếng khóc của đứa bé và giọng ai oán của Triệu Ngũ Châu.
Ôn Noãn như được tiêm máu gà, cô đột ngột từ trên giường bật dậy, nói: “Em đi xem con bị sao!”
Nói xong thì cố gắng tránh xa thân hình cao lớn bên cạnh mà rụt rè rời giường.
Cố Thanh Hàn nhìn người đang chạy như bay ra ngoài, đôi mắt đen tuyền tối đi.
Ôn Noãn vừa ra khỏi phòng thì cửa phòng Triệu Ngũ Châu đúng lúc mở ra, bà ta vừa phủi uế vật trên người xuống vừa mắng: “Con nhóc này, tối nay ăn gì vậy chứ? Chớ đầy ra người mình! Ôi trời ơi, cái mùi này, suýt làm mình nôn hết ra rồi.”
“Mẹ nó, giường mình bị dây ra hết rồi, sao ngủ được chứ?”
Ôn Noãn vội cô bé đứa bé rồi nói: “Mẹ đi lau người đi, con cũng đi tắm lại cho con bé đây ạ.”
Chớp mắt, cả nhà lại bận rộn, Triệu Ngũ Châu thì giặt chăn rồi giặt ga giường, Cố Thanh Hàn thì đi đun nước.
Ôn Noãn cũng không rảnh rỗi, vì đứa bé chớ sữa nên trên người cũng bị dính thế nên cần tắm lại một lần nữa.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bình thường thì đứa bé sẽ nằm trong còn cô nằm ngoài, bây giờ cho cô nằm trong thì thấy không quen lắm.
Đang lúc cô suy nghĩ vu vơ thì anh chàng đã tắm xong và về phòng, trong phòng vang lên tiếng sột soạt, có vẻ là người đó đang cố nhẹ nhàng, nhưng cái bóng hiện trên vách tường lại vẫn làm Ôn Noãn thấy bị áp bách.
Lúc Ôn Noãn định mở miệng nói chuyện thì giường gỗ vang lên tiếng “Lạch cạch—”, Ôn Noãn thấy ván giường như sắp bị lật lên vậy.
Ôn Noãn nắm chặt chiếc chăn mà đứa bé thường đắp, cô gập người rồi lại nhích vào trong.
Nhưng Cố Thanh Hàn cũng không có hành động gì nữa, chốc lát, cả căn phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi, Ôn Noãn cũng không dám thở mạnh.
Nhưng Ôn Noãn cảm thấy Cố Thanh Hàn cũng không phải người không nói lý, thật ra chỉ cần nói rõ với anh thì anh cũng sẽ không ép buộc cô.
Hơn nữa, anh còn là một đồng chí quân nhân chính trực, Ôn Noãn tin rằng anh sẽ không làm trái ý của con gái.
Nghĩ đi nghĩ lại, trong đầu Ôn Noãn sắp xếp ngôn từ rất nhiều lần, nhẹ nhàng nói: “Con bé vẫn hay ngủ với em, em sợ làm con sợ.”
Lời này là thật, từ khi sinh ra đến nay đều là một mình cô chăm lo cho cô bé từ miếng ăn giấc ngủ, đại tiện, tiểu tiện.
Triệu Ngũ Châu cũng chỉ chăm cô bé mấy ngày cô ở cữ.
Hơn nữa, cô bé còn chưa cai sữa nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ban đêm, thỉnh thoảng cô bé sẽ dậy tìm sữa uống nên Ôn Noãn không yên tâm khi để cô bé ngủ cùng Triệu Ngũ Châu.
Ôn Noãn không nghe thấy anh trả lời nên nghĩ là anh không hiểu ý cô, lúc cô định nói lại thì nghe thấy tiếng khóc của đứa bé và giọng ai oán của Triệu Ngũ Châu.
Ôn Noãn như được tiêm máu gà, cô đột ngột từ trên giường bật dậy, nói: “Em đi xem con bị sao!”
Nói xong thì cố gắng tránh xa thân hình cao lớn bên cạnh mà rụt rè rời giường.
Cố Thanh Hàn nhìn người đang chạy như bay ra ngoài, đôi mắt đen tuyền tối đi.
Ôn Noãn vừa ra khỏi phòng thì cửa phòng Triệu Ngũ Châu đúng lúc mở ra, bà ta vừa phủi uế vật trên người xuống vừa mắng: “Con nhóc này, tối nay ăn gì vậy chứ? Chớ đầy ra người mình! Ôi trời ơi, cái mùi này, suýt làm mình nôn hết ra rồi.”
“Mẹ nó, giường mình bị dây ra hết rồi, sao ngủ được chứ?”
Ôn Noãn vội cô bé đứa bé rồi nói: “Mẹ đi lau người đi, con cũng đi tắm lại cho con bé đây ạ.”
Chớp mắt, cả nhà lại bận rộn, Triệu Ngũ Châu thì giặt chăn rồi giặt ga giường, Cố Thanh Hàn thì đi đun nước.
Ôn Noãn cũng không rảnh rỗi, vì đứa bé chớ sữa nên trên người cũng bị dính thế nên cần tắm lại một lần nữa.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro