[Thập Niên 70] Mẹ Xinh Đẹp Hàng Ngày Nuôi Con
Tiêm Phòng 1
Hàn Đông
2024-11-04 09:21:11
Một cái nồi khác thì đun canh đầu cá, hóa ra là hôm qua Cố Thanh Hàn cố ý để lại một nửa đầu cá là để nấu canh.
Ôn Noãn không quen ăn cơm sáng, trước kia cô chỉ ăn cháo, mì, bánh bao, bánh quẩy hay sữa đậu nành này nọ, dù Cố Thanh Hàn nấu cũng khá ngon nhưng cô không ăn cá vào buổi sáng.
Ôn Noãn chỉ xới khoảng nửa bát cơm, lúc ăn được một nửa thì Cố Thanh Hàn bê chiếc chậu kia vào, bên trong không có gì, có lẽ là đã phơi ở cây trúc trước cửa rồi.
Ôn Noãn nghĩ đến việc anh hết nấu cơm rồi giặt quần áo thì cô nhanh chân đứng lên đi xới cho anh bát cơm.
Dù không biết là Cố Thanh Hàn chỉ khi hứng lên mới làm việc nhà hay anh vốn chăm chỉ, nhưng anh vẫn rất đáng khen khi đứng giữa đám đàn ông gia trưởng chỉ nằm yên khi về đến nhà kia.
Giống như là đứa trẻ ngoan vậy, sẽ được thưởng phiếu bé ngoan để cổ vũ.
Đợi Cố Thanh Hàn cất chậu xong đi ra bàn thì thấy Ôn Noãn chạy đến phòng bếp lấy bát đũa rồi còn cẩn thận tráng nước nóng, sau đó bưng một bát cơm ra ngoài.
Ôn Noãn đặt bát cơm lên bàn, mỉm cười với Cố Thanh Hàn: “Anh mau đến đây ăn cơm đi.”
Nói xong còn lấy một cái cốc rót nước vào, để cạnh bát cơm của anh.
Khi đối diện với đôi mắt đầy ý cười của Ôn Noãn, đôi chân định bước ra cửa chợt dừng lại rồi chuyển hướng bước vào phòng bếp múc một bát canh để cạnh chỗ Ôn Noãn xong mới kéo ghế ngồi xuống.
Ôn Noãn còn định không ăn cá vào sáng nay, nhưng cuối cùng cũng không trốn được.
Đây là lần đầu họ ăn cơm chung mà chỉ có hai người nên không khí ăn tĩnh đến ngượng.
Cố Thanh Hàn không phải là người hay nói, tối hôm qua có Triệu Ngũ Châu nên dù Cố Thanh Hàn không chủ động nói chuyện thì khi bà ta hỏi, anh cũng sẽ trả lời, vì thế trên bàn cơm cũng không đến mức yên tĩnh như bây giờ.
Nhưng trong chốc lát, Ôn Noãn không tìm được chủ đề nói chuyện nên cô chỉ có thể cắm mặt ăn từng miếng.
Nhìn thấy cơm sắp hết mà Ôn Noãn nghĩ nát óc cũng không nghĩ được đề tài, bất chợt Cố Thanh Hàn đột nhiên mở miệng: “Em trai em hay đến tìm em lắm à?”
Ôn Noãn nghe xong thì ngẩng đầu lên nhìn anh, cô gật đầu rồi lại lắc đầu: “Một hai lần một tháng.”
Vẻ mặt Cố Thanh Hàn lạnh đi, đôi mắt đen ấy cũng tối hơn: “Lần nào cũng thế?”
Ôn Noãn gật đầu, cô thấy hơi khó chịu với việc nguyên chủ ngây ngốc chu cấp cho nhà mẹ đẻ.
Cô nghe ra được hàm ý trong câu hỏi của Cố Thanh Hàn, ý của anh là Ôn Văn Khang không biết lớn nhỏ, lời nói ngạo mạn, còn suốt ngày tìm nguyên chủ muốn này đòi kia.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Ôn Noãn không quen ăn cơm sáng, trước kia cô chỉ ăn cháo, mì, bánh bao, bánh quẩy hay sữa đậu nành này nọ, dù Cố Thanh Hàn nấu cũng khá ngon nhưng cô không ăn cá vào buổi sáng.
Ôn Noãn chỉ xới khoảng nửa bát cơm, lúc ăn được một nửa thì Cố Thanh Hàn bê chiếc chậu kia vào, bên trong không có gì, có lẽ là đã phơi ở cây trúc trước cửa rồi.
Ôn Noãn nghĩ đến việc anh hết nấu cơm rồi giặt quần áo thì cô nhanh chân đứng lên đi xới cho anh bát cơm.
Dù không biết là Cố Thanh Hàn chỉ khi hứng lên mới làm việc nhà hay anh vốn chăm chỉ, nhưng anh vẫn rất đáng khen khi đứng giữa đám đàn ông gia trưởng chỉ nằm yên khi về đến nhà kia.
Giống như là đứa trẻ ngoan vậy, sẽ được thưởng phiếu bé ngoan để cổ vũ.
Đợi Cố Thanh Hàn cất chậu xong đi ra bàn thì thấy Ôn Noãn chạy đến phòng bếp lấy bát đũa rồi còn cẩn thận tráng nước nóng, sau đó bưng một bát cơm ra ngoài.
Ôn Noãn đặt bát cơm lên bàn, mỉm cười với Cố Thanh Hàn: “Anh mau đến đây ăn cơm đi.”
Nói xong còn lấy một cái cốc rót nước vào, để cạnh bát cơm của anh.
Khi đối diện với đôi mắt đầy ý cười của Ôn Noãn, đôi chân định bước ra cửa chợt dừng lại rồi chuyển hướng bước vào phòng bếp múc một bát canh để cạnh chỗ Ôn Noãn xong mới kéo ghế ngồi xuống.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ôn Noãn còn định không ăn cá vào sáng nay, nhưng cuối cùng cũng không trốn được.
Đây là lần đầu họ ăn cơm chung mà chỉ có hai người nên không khí ăn tĩnh đến ngượng.
Cố Thanh Hàn không phải là người hay nói, tối hôm qua có Triệu Ngũ Châu nên dù Cố Thanh Hàn không chủ động nói chuyện thì khi bà ta hỏi, anh cũng sẽ trả lời, vì thế trên bàn cơm cũng không đến mức yên tĩnh như bây giờ.
Nhưng trong chốc lát, Ôn Noãn không tìm được chủ đề nói chuyện nên cô chỉ có thể cắm mặt ăn từng miếng.
Nhìn thấy cơm sắp hết mà Ôn Noãn nghĩ nát óc cũng không nghĩ được đề tài, bất chợt Cố Thanh Hàn đột nhiên mở miệng: “Em trai em hay đến tìm em lắm à?”
Ôn Noãn nghe xong thì ngẩng đầu lên nhìn anh, cô gật đầu rồi lại lắc đầu: “Một hai lần một tháng.”
Vẻ mặt Cố Thanh Hàn lạnh đi, đôi mắt đen ấy cũng tối hơn: “Lần nào cũng thế?”
Ôn Noãn gật đầu, cô thấy hơi khó chịu với việc nguyên chủ ngây ngốc chu cấp cho nhà mẹ đẻ.
Cô nghe ra được hàm ý trong câu hỏi của Cố Thanh Hàn, ý của anh là Ôn Văn Khang không biết lớn nhỏ, lời nói ngạo mạn, còn suốt ngày tìm nguyên chủ muốn này đòi kia.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro