[Thập Niên 70] Mẹ Xinh Đẹp Hàng Ngày Nuôi Con
Xấu Hổ 3
Hàn Đông
2024-11-04 09:21:11
Ôn Noãn suy tư hai giây, sau cùng cố lấy dũng khí nhỏ giọng nói câu: "Đây là con gái chúng ta, đã bảy tháng rồi."
Cố Thanh Hàn hơi nhíu mày, có chút không biết nói gì khi nghe được lời này.
Ôn Noãn không nhìn nét mặt lạnh nhạt của anh, hơi cúi người xuống nhẹ nhàng nói vào bên tai đứa nhỏ: "Bảo bối, đây là ba con."
Nghe vậy, Cố Thanh Hàn suy tư nửa giây, nhấc chân lên đến gần thêm một bước, lúc đang muốn đưa tay ôm lấy đứa bé, nhưng đứa nhỏ vừa thấy Cố Thanh Hàn, liền uốn éo thân thể, cánh tay nhỏ mập mạp của cô bé đã leo lên ôm chặt cần cổ Ôn Noãn vẫn còn đang khom lưng.
Đôi mắt đen láy của đứa bé biểu hiện ra một chút sợ hãi cùng với e ngại, cái đầu nhỏ chôn vào hõm cổ Ôn Noãn, yên lặng đánh giá Cố Thanh Hàn.
Cố Thanh Hàn thu lại cánh tay treo ở giữa không trung về, sau đó động tác cứng đờ nhận lấy con cá lớn trong tay Ôn Noãn, trầm giọng nói: “Để anh."
Sau đó lại hỏi câu: "Còn có cái gì cần mua nữa không?"
Ôn Noãn ngây ngô "A" một tiếng, sau đó vô thức trả lời: "Mua thêm ít tôm đi."
Trông thấy Cố Thanh Hàn rời đi rồi, Ôn Noãn mới khẽ thở phào nhẹ nhõm, sau đó ôm con gái vào lòng, vỗ phía sau lưng cô bé trấn an: "Không cần sợ, đó là ba con."
Ôn Noãn đã quyết định, bất kể thế nào cũng phải đi theo Cố Thanh Hàn theo quân đến thành phố Bắc, mà nói thế nào Cố Thanh Hàn cũng là ba của đứa nhỏ, để đứa bé thành lập được tình cảm thân thiết với anh cũng là cần thiết.
Lúc Cố Thanh Hàn mua tôm, ánh mắt liếc qua Ôn Noãn cùng đứa bé, thấy cô ôm lấy đứa bé, cười tít mắt, ánh mắt như có điều suy nghĩ.
Lúcc mua xong tôm trở về, Cố Thanh Hàn đi ở phía sau cô cùng đứa bé, Ôn Noãn vẫn không quay đầu lại, bước chân không nhanh không chậm đẩy xe đẩy đi ở đằng trước, ngoại trừ thỉnh thoảng nói với đứa bé mấy câu, cả đoạn đường không nói với anh nửa câu.
Trùng hợp cả đoạn đường đứa bé đều rất biết điều, ngồi trên xe đẩy bằng gỗ thỉnh thoảng còn xoay đầu lại, mở to đôi mắt đen láy nhìn anh.
Cố Thanh Hàn đối mặt với đôi mắt đen láy trong veo kia của đứa bé, bỗng nhiên cảm thấy cả người không được tự nhiên.
Cảm giác mình như là người xấu đang theo đuôi phụ nữ và trẻ em yếu đuối.
*
Khi trở lại khu tập thể, đầu tiên là Ôn Noãn trả lại xe đẩy bằng gỗ cho người chị dâu kia, sau đó lại tán gẫu vài câu với cô ấy.
Bên kia Cố Thanh Hàn đã về nhà trước, bởi vì anh còn cầm một ít hành lý.
Lúc Ôn Noãn đi vào cửa chính, liền nghe thấy tiếng Cố Thanh Hàn rứa ráy trong phòng bếp, lúc này Triệu Ngũ Châu cùng với Cố Thanh Tùng vẫn chưa về nhà, trong nhà cũng chỉ có cô, Cố Thanh Hàn với đứa bé.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cố Thanh Hàn hơi nhíu mày, có chút không biết nói gì khi nghe được lời này.
Ôn Noãn không nhìn nét mặt lạnh nhạt của anh, hơi cúi người xuống nhẹ nhàng nói vào bên tai đứa nhỏ: "Bảo bối, đây là ba con."
Nghe vậy, Cố Thanh Hàn suy tư nửa giây, nhấc chân lên đến gần thêm một bước, lúc đang muốn đưa tay ôm lấy đứa bé, nhưng đứa nhỏ vừa thấy Cố Thanh Hàn, liền uốn éo thân thể, cánh tay nhỏ mập mạp của cô bé đã leo lên ôm chặt cần cổ Ôn Noãn vẫn còn đang khom lưng.
Đôi mắt đen láy của đứa bé biểu hiện ra một chút sợ hãi cùng với e ngại, cái đầu nhỏ chôn vào hõm cổ Ôn Noãn, yên lặng đánh giá Cố Thanh Hàn.
Cố Thanh Hàn thu lại cánh tay treo ở giữa không trung về, sau đó động tác cứng đờ nhận lấy con cá lớn trong tay Ôn Noãn, trầm giọng nói: “Để anh."
Sau đó lại hỏi câu: "Còn có cái gì cần mua nữa không?"
Ôn Noãn ngây ngô "A" một tiếng, sau đó vô thức trả lời: "Mua thêm ít tôm đi."
Trông thấy Cố Thanh Hàn rời đi rồi, Ôn Noãn mới khẽ thở phào nhẹ nhõm, sau đó ôm con gái vào lòng, vỗ phía sau lưng cô bé trấn an: "Không cần sợ, đó là ba con."
Ôn Noãn đã quyết định, bất kể thế nào cũng phải đi theo Cố Thanh Hàn theo quân đến thành phố Bắc, mà nói thế nào Cố Thanh Hàn cũng là ba của đứa nhỏ, để đứa bé thành lập được tình cảm thân thiết với anh cũng là cần thiết.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc Cố Thanh Hàn mua tôm, ánh mắt liếc qua Ôn Noãn cùng đứa bé, thấy cô ôm lấy đứa bé, cười tít mắt, ánh mắt như có điều suy nghĩ.
Lúcc mua xong tôm trở về, Cố Thanh Hàn đi ở phía sau cô cùng đứa bé, Ôn Noãn vẫn không quay đầu lại, bước chân không nhanh không chậm đẩy xe đẩy đi ở đằng trước, ngoại trừ thỉnh thoảng nói với đứa bé mấy câu, cả đoạn đường không nói với anh nửa câu.
Trùng hợp cả đoạn đường đứa bé đều rất biết điều, ngồi trên xe đẩy bằng gỗ thỉnh thoảng còn xoay đầu lại, mở to đôi mắt đen láy nhìn anh.
Cố Thanh Hàn đối mặt với đôi mắt đen láy trong veo kia của đứa bé, bỗng nhiên cảm thấy cả người không được tự nhiên.
Cảm giác mình như là người xấu đang theo đuôi phụ nữ và trẻ em yếu đuối.
*
Khi trở lại khu tập thể, đầu tiên là Ôn Noãn trả lại xe đẩy bằng gỗ cho người chị dâu kia, sau đó lại tán gẫu vài câu với cô ấy.
Bên kia Cố Thanh Hàn đã về nhà trước, bởi vì anh còn cầm một ít hành lý.
Lúc Ôn Noãn đi vào cửa chính, liền nghe thấy tiếng Cố Thanh Hàn rứa ráy trong phòng bếp, lúc này Triệu Ngũ Châu cùng với Cố Thanh Tùng vẫn chưa về nhà, trong nhà cũng chỉ có cô, Cố Thanh Hàn với đứa bé.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro