Thập Niên 70: Mỹ Nhân Đào Hôn Không Chạy Trốn

Chương 61

Thanh Tri Hứa

2025-02-27 04:31:17

Anh còn bổ sung: "Thật ra cũng không cần gấp đâu. Mấy tháng tới tuyết sẽ rơi càng ngày càng dày, còn có cảnh đẹp hơn nữa."Tất nhiên Từ Vãn biết điều đó, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy tuyết rơi ở nơi này có ý nghĩa rất đặc biệt. Cô không nói với anh, vì anh chắc chắn không hiểu.Chu Hoài Thần quả thực không hiểu. Trước đây anh ít khi tiếp xúc với con gái. Sau khi kết hôn, anh phát hiện ra Từ Vãn có rất nhiều thói quen nhỏ lạ lùng.Dù không hiểu, anh vẫn kiên quyết tôn trọng và ủng hộ những sở thích nhỏ bé của vợ mình. "Em đi đôi ủng da này nhé." Ở vùng biên giới này, cái lạnh không thể chỉ dậm chân là xua tan. Đặc biệt khi gặp tuyết dày, nhất định phải mặc quần áo giữ nhiệt và chống gió tuyết.Vì thế, người dân du mục ở đây rất thích dùng da cừu tự may quần áo và giày dép để qua đông. Những đôi ủng da tự làm không chỉ ấm mà còn rất đẹp.Hôm qua, Chu Hoài Thần đã đặc biệt ra vùng đồng cỏ tìm mua một đôi cho cô, vừa khéo hôm nay có dịp dùng. Từ Vãn mặc xong quần áo cũng không vội chạy ra ngoài ngay, mà quyết định ăn no rồi mới đi. Trời lạnh thế này, nếu không ăn đủ thì cảm giác càng rét hơn.Hai người đã kết hôn một thời gian, Chu Hoài Thần hoàn toàn hiểu khẩu vị của Từ Vãn. Bữa sáng anh nấu cháo, làm hai cái bánh hành, còn lấy thêm dưa muối nhỏ mang từ Dung Thành.Từ Vãn thấy bữa sáng như vậy thật hợp khẩu vị, không nhịn được mà khen anh thêm một trận.Được vợ “vuốt m.ô.n.g ngựa”, Chu Hoài Thần dần cảm thấy mình như “siêu nhân”. Anh hào hứng nói: "Sáng mai anh làm thử loại bánh khác cho em. Anh học từ mấy đồng đội miền Bắc, ăn mềm, dẻo, rất ngon.""Được thôi."Từ Vãn làm sao có thể làm tổn thương sự tự tin của chồng mình được? Tất nhiên là không rồi.Sau bữa sáng, cô đơn giản dọn dẹp một chút. Vì cần đội mũ, để tránh tóc rối xù khi tháo ra, cô quyết định tết tóc.Cô chọn kiểu tết xương cá, nhìn vừa thời thượng lại không quá phô trương. Làm xong, cô soi gương một lát, thấy môi hơi khô liền bôi một chút son dưỡng.Phải nói rằng, tuổi trẻ đúng là tuyệt vời. Không thức khuya, chỉ vài ngày mà cô đã cảm thấy da dẻ mình sáng lên. Trong gương, cô tràn đầy sức sống, rạng rỡ vô cùng.Từ Vãn vốn đã xinh đẹp, nay chăm chút thêm càng rạng rỡ hơn. Nhìn vợ mình lung linh như thế, Chu Hoài Thần lại muốn giấu cô trong nhà.Thấy anh cứ nhìn mình chằm chằm khi ra khỏi phòng, Từ Vãn cố tình chống nạnh, hỏi:"Em có đẹp không?""Đẹp." Chu Hoài Thần trả lời rất thật thà.Anh vốn dễ trêu chọc, điều này Từ Vãn biết rõ. Thấy anh trả lời nghiêm túc như vậy, cô không trêu nữa, nhanh chân bước ra cửa.Khi mở cửa, một cơn gió lạnh ùa vào. Cô hơi khựng lại, rồi nhìn ra ngoài. Sân đã phủ đầy tuyết trắng, trên mái nhà và cành cây cũng dày đặc hoa tuyết.Những ngôi nhà nhỏ bình thường giờ đây như được khoác lên chiếc khăn trắng muốt mềm mại, cả thế giới bỗng chốc như trong truyện cổ tích.Ở đây có rất nhiều chim hỉ thước, dù lạnh cũng không ngại kiếm ăn. Sáng sớm chúng đã nhảy nhót trên cành, mỗi lần bay qua là tuyết rơi lả tả xuống đất, đẹp vô cùng.Chu Hoài Thần vẫn còn kỳ nghỉ nhưng sáng nay anh đã ghé đơn vị một chuyến, giờ không còn việc gì gấp. Tối mới phải chiêu đãi khách nên cả ngày đều rảnh rỗi, anh quyết định ở bên cô.Thấy cô làm người tuyết, anh liền giúp gom tuyết.Từ Vãn nhớ một lần xem trên mạng có người làm hoa hồng từ tuyết. Giờ tuyết rơi dày, cô muốn thử. Tưởng khó, nhưng làm lại rất dễ. Chẳng mấy chốc, cô đã làm được một bông.Cô đưa hoa cho Chu Hoài Thần. Dù chưa từng thấy loại hoa này, anh vẫn biết được tặng hoa là điều tốt nên vui vẻ nhận. Dù chỉ là bông hoa tuyết làm tạm, anh vẫn coi như báu vật. Nếu không sợ mang vào nhà sẽ tan chảy, anh chắc chắn sẽ mang về cắm lên.Không mang vào được, anh liền đứng dậy, cắm bông hoa lên bờ tường ngoài nhà. 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 70: Mỹ Nhân Đào Hôn Không Chạy Trốn

Số ký tự: 0