Thập Niên 70: Mỹ Nhân Gả Nhầm Sĩ Quan
Chương 11
2024-11-13 22:37:03
“Đến đây.”
Ôn Nam bước tới mở cửa, nhìn thấy Trần Tự đang đứng ngoài cửa. Người đàn ông cao lớn, chân dài, vai rộng, trong khi khung cửa thì thấp, anh đứng ngoài gần như che khuất ánh trăng chiếu vào, khiến bên trong căn nhà càng tối hơn. Trần Tự quay lưng về phía ánh trăng, Ôn Nam không thể nhìn rõ sắc mặt anh, chỉ thấy trong tay anh cầm một tấm vải trắng cũ và một cái búa.
Cô chớp mắt nghi hoặc: “Anh… Trần, có chuyện gì vậy?”
Trần Tự không ngờ cô lại chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ đi ra. Da cổ và cánh tay của cô trắng trẻo, mịn màng, dưới áo ba lỗ còn lộ ra một đoạn eo nhỏ nhắn, thon gầy.
Vòng eo nhỏ nhắn có thể nắm trọn trong tay, nổi bật lên giữa bóng đêm.
Ánh xuân thoáng qua mà anh vô tình nhìn thấy khi đi ngang qua cửa sổ lúc nãy khiến anh bây giờ vẫn thấy không thoải mái.
Trần Tự quay người lại, giọng nói trầm thấp bất giác mang theo vài phần nghiêm khắc trách mắng: “Vào nhà mặc đồ cho chỉnh tề. Sau này ở nhà cũng đừng mặc thế này, bị người khác nhìn thấy sẽ gây điều tiếng thị phi, truyền ra ngoài sẽ không tốt cho cả em lẫn tôi.”
Ôn Nam: …
Giọng nói nghiêm nghị của anh khiến cô tưởng mình đã phạm phải lỗi lớn lắm.
Cô cúi đầu nhìn chiếc áo ba lỗ bà nội cô mặc khi xưa, che kín mít, so với áo ba lỗ hiện đại thì đã bảo thủ đến mức không thể bảo thủ hơn được nữa.
Tuy nhiên, Ôn Nam cũng không dám nói gì thêm, cô đóng cửa lại, từ trong rương lấy ra một chiếc áo sơ mi trắng in hoa sạch sẽ mặc vào, rồi mới mở cửa phòng, nhìn thấy bóng lưng thẳng tắp của Trần Tự, cô nhỏ giọng nói: “Doanh trưởng Trần, em mặc xong rồi.”
Trần Tự quay lại thấy cô đã mặc đồ đàng hoàng, âm thầm thở phào: “Tôi sang đây để treo rèm cửa cho em.”
Trước đây Trần Châu ở trong phòng này, hai người đàn ông thì không cầu kỳ như vậy. Bây giờ trong nhà có thêm một người phụ nữ, nhất là vào ban đêm khi đèn sáng, từ bên ngoài có thể nhìn thấy bên trong, làm gì cũng bất tiện.
Ôn Nam liếc nhìn cửa sổ sáu ô kiểu cũ, rồi đứng dịch sang một bên nhường chỗ cho Trần Tự.
Thấy anh phải cúi đầu tránh khung cửa thấp để vào, cô khẽ cong mắt cười: “Cảm ơn anh.”
Trần Tự đã quen ở trong quân đội với toàn những người đàn ông, chưa từng tiếp xúc nhiều với phụ nữ như Ôn Nam. Nhìn thấy cô thi thoảng lại cười, nghe cô gọi anh trai một tiếng giòn giã, cả người Trần Tự như mọc gai, chỗ nào cũng thấy không thoải mái. Anh đặt tấm vải lên rương, quay lưng về phía Ôn Nam: “Không cần khách sáo.”
Nói xong, anh cầm lấy búa đóng hai cái đinh lên khung cửa sổ.
Anh cao lớn, chỉ cần giơ tay là có thể làm xong. Ôn Nam nghĩ nếu cô tự đóng, chắc sẽ phải hì hục bê ghế lên mà đứng.
Trần Tự đóng đinh xong, dùng dây thép luồn qua phần trên của rèm cửa, cố định vào đinh, che kín cả khung cửa sổ.
Lắp rèm xong, Trần Tự rời đi ngay, không nán lại dù chỉ một giây.
Ôn Nam đem nước đổ ra luống rau, rồi lại múc nửa chậu nước vào để lau mình. Giờ có rèm cửa, cô mới dám bật đèn sáng. Ban đêm tháng Tư hơi se lạnh, Ôn Nam rùng mình chui vào trong chăn. Chăn có mùi thoang thoảng của xà phòng, trong gối nhồi vỏ trấu, trên giường trải một tấm đệm mỏng, cứng ngắc nằm cộm cả người. Tuy không bằng giường mềm ở thế kỷ mới, nhưng vẫn còn hơn là ngủ ngoài trời.
Ôn Nam đi cả ngàn dặm đường, chuyến đi khiến cô mệt rã rời, nên đêm đó cô ngủ rất say, đến khi bà nội Trần gõ cửa gọi cô dậy ăn sáng thì cô mới tỉnh.
“Nam Nam, ăn cơm thôi.”
Ôn Nam đáp: “Dạ, bà ơi, cháu dậy rồi.”
Ôn Nam bước tới mở cửa, nhìn thấy Trần Tự đang đứng ngoài cửa. Người đàn ông cao lớn, chân dài, vai rộng, trong khi khung cửa thì thấp, anh đứng ngoài gần như che khuất ánh trăng chiếu vào, khiến bên trong căn nhà càng tối hơn. Trần Tự quay lưng về phía ánh trăng, Ôn Nam không thể nhìn rõ sắc mặt anh, chỉ thấy trong tay anh cầm một tấm vải trắng cũ và một cái búa.
Cô chớp mắt nghi hoặc: “Anh… Trần, có chuyện gì vậy?”
Trần Tự không ngờ cô lại chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ đi ra. Da cổ và cánh tay của cô trắng trẻo, mịn màng, dưới áo ba lỗ còn lộ ra một đoạn eo nhỏ nhắn, thon gầy.
Vòng eo nhỏ nhắn có thể nắm trọn trong tay, nổi bật lên giữa bóng đêm.
Ánh xuân thoáng qua mà anh vô tình nhìn thấy khi đi ngang qua cửa sổ lúc nãy khiến anh bây giờ vẫn thấy không thoải mái.
Trần Tự quay người lại, giọng nói trầm thấp bất giác mang theo vài phần nghiêm khắc trách mắng: “Vào nhà mặc đồ cho chỉnh tề. Sau này ở nhà cũng đừng mặc thế này, bị người khác nhìn thấy sẽ gây điều tiếng thị phi, truyền ra ngoài sẽ không tốt cho cả em lẫn tôi.”
Ôn Nam: …
Giọng nói nghiêm nghị của anh khiến cô tưởng mình đã phạm phải lỗi lớn lắm.
Cô cúi đầu nhìn chiếc áo ba lỗ bà nội cô mặc khi xưa, che kín mít, so với áo ba lỗ hiện đại thì đã bảo thủ đến mức không thể bảo thủ hơn được nữa.
Tuy nhiên, Ôn Nam cũng không dám nói gì thêm, cô đóng cửa lại, từ trong rương lấy ra một chiếc áo sơ mi trắng in hoa sạch sẽ mặc vào, rồi mới mở cửa phòng, nhìn thấy bóng lưng thẳng tắp của Trần Tự, cô nhỏ giọng nói: “Doanh trưởng Trần, em mặc xong rồi.”
Trần Tự quay lại thấy cô đã mặc đồ đàng hoàng, âm thầm thở phào: “Tôi sang đây để treo rèm cửa cho em.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trước đây Trần Châu ở trong phòng này, hai người đàn ông thì không cầu kỳ như vậy. Bây giờ trong nhà có thêm một người phụ nữ, nhất là vào ban đêm khi đèn sáng, từ bên ngoài có thể nhìn thấy bên trong, làm gì cũng bất tiện.
Ôn Nam liếc nhìn cửa sổ sáu ô kiểu cũ, rồi đứng dịch sang một bên nhường chỗ cho Trần Tự.
Thấy anh phải cúi đầu tránh khung cửa thấp để vào, cô khẽ cong mắt cười: “Cảm ơn anh.”
Trần Tự đã quen ở trong quân đội với toàn những người đàn ông, chưa từng tiếp xúc nhiều với phụ nữ như Ôn Nam. Nhìn thấy cô thi thoảng lại cười, nghe cô gọi anh trai một tiếng giòn giã, cả người Trần Tự như mọc gai, chỗ nào cũng thấy không thoải mái. Anh đặt tấm vải lên rương, quay lưng về phía Ôn Nam: “Không cần khách sáo.”
Nói xong, anh cầm lấy búa đóng hai cái đinh lên khung cửa sổ.
Anh cao lớn, chỉ cần giơ tay là có thể làm xong. Ôn Nam nghĩ nếu cô tự đóng, chắc sẽ phải hì hục bê ghế lên mà đứng.
Trần Tự đóng đinh xong, dùng dây thép luồn qua phần trên của rèm cửa, cố định vào đinh, che kín cả khung cửa sổ.
Lắp rèm xong, Trần Tự rời đi ngay, không nán lại dù chỉ một giây.
Ôn Nam đem nước đổ ra luống rau, rồi lại múc nửa chậu nước vào để lau mình. Giờ có rèm cửa, cô mới dám bật đèn sáng. Ban đêm tháng Tư hơi se lạnh, Ôn Nam rùng mình chui vào trong chăn. Chăn có mùi thoang thoảng của xà phòng, trong gối nhồi vỏ trấu, trên giường trải một tấm đệm mỏng, cứng ngắc nằm cộm cả người. Tuy không bằng giường mềm ở thế kỷ mới, nhưng vẫn còn hơn là ngủ ngoài trời.
Ôn Nam đi cả ngàn dặm đường, chuyến đi khiến cô mệt rã rời, nên đêm đó cô ngủ rất say, đến khi bà nội Trần gõ cửa gọi cô dậy ăn sáng thì cô mới tỉnh.
“Nam Nam, ăn cơm thôi.”
Ôn Nam đáp: “Dạ, bà ơi, cháu dậy rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro