Thập Niên 70: Mỹ Nhân Gả Nhầm Sĩ Quan
Chương 22
2024-11-13 22:37:03
Cánh tay trống rỗng, Ôn Nam liếc nhìn Trần Tự bên cạnh. Cánh tay của anh có vài vết đỏ, trên làn da màu lúa mạch còn in mấy dấu móng tay.
Ôn Nam: …
Cô ngượng ngùng cúi đầu, nhìn xuống lòng bàn tay mình, rồi cố gắng đổi chủ đề: "Anh… Trần, anh từng bị rắn cắn à?"
Trần Tự gật đầu: "Ừ, cũng trên con đường này."
Anh hướng cằm về phía xa nơi có bụi cỏ: "Lúc đó tôi đi đường tắt qua đám cỏ kia, bị cắn vào bắp chân."
Ôn Nam liếc nhìn đám cỏ cao ngang người đang đung đưa trong gió đêm, cảm giác như bên trong đó có vô số con rắn ẩn nấp. Khi quay về, cô cứ đi sát vào giữa đường, không dám đi gần đám cỏ hai bên, làm Trần Tự bị cô ép đến mức một chân đạp phải đám cỏ. Người đàn ông bẻ một cành cây từ cây ven đường đưa cho cô: "Sợ thì dùng gậy đập vào cỏ, rắn nghe thấy động sẽ chạy."
Ôn Nam nghĩ đến thành ngữ "đánh rắn động cỏ."
Cô nhận lấy cây gậy, vừa đập cỏ vừa đi. Khi về đến nhà, cô để gậy tựa vào phía sau cửa, định ngày mai đi cắt cỏ cho bò sẽ dùng để xua rắn.
Bà nội Trần chưa ngủ, đang ngồi ngoài sân, thấy hai người về mới thở phào nhẹ nhõm.
Bà hỏi Trần Tự: "Sao hôm nay cháu về muộn thế?"
Trần Tự đáp: "Đoàn có chút việc, muộn rồi, bà ngủ trước đi."
Anh vừa nói xong, Ôn Nam liền tiếp lời: "Vâng, bà ơi, bà đi ngủ trước đi ạ, để cháu hâm nóng đồ ăn cho anh."
Bà nội Trần cũng đã mệt, dặn hai người làm xong việc thì ngủ sớm rồi đứng dậy về phòng, đóng cửa lại. Ôn Nam vào bếp lấy bột ngô đã nhào sẵn từ trong tủ, bỏ thêm ít củi vào bếp, rửa tay sạch sẽ rồi đi tới thớt ở cạnh cửa sổ để cán mì. Bột ngô để lâu nên hơi mềm, cô rắc chút bột khô lên, rồi ép cây cán lăn qua lăn lại, nghe thấy tiếng nước từ ngoài sân truyền vào, liền ngẩng đầu nhìn ra ngoài.
Ngoài sân, dưới mái hiên, ánh đèn vàng nhạt mờ ảo từ bóng đèn kiểu cũ rọi xuống.
Trần Tự ngồi xổm bên giếng rửa tay, rửa mặt, rồi cúi xuống múc nước lên rửa đầu. Tóc anh ngắn và cứng, chân tóc trông có vẻ rất khỏe. Khi anh cúi người, chiếc quần quân đội màu xanh ôm sát đôi chân dài, rắn chắc. Anh rửa xong đầu, đứng dậy kéo lấy chiếc khăn trên dây phơi để lau tóc. Cổ áo bị nước làm ướt, chiếc áo ngắn tay màu xanh quân đội thấm nước, tạo thành hai màu đậm nhạt khác nhau.
Tháng tư, buổi tối vẫn khá lạnh.
Người này thật sự chịu lạnh tốt, dùng nước giếng lạnh ngắt để rửa đầu mà không sợ bị cảm.
Ôn Nam cán xong mì, dùng dao cắt thành từng sợi. Sau khi cắt xong, cô chuẩn bị thả mì vào nồi, lúc quay người, khóe mắt bỗng nhìn thấy Trần Tự ngoài cửa sổ đang kéo cổ áo, nhanh chóng cởi phăng chiếc áo ngắn tay quân đội. Da anh màu lúa mạch, lồng ngực dưới yết hầu rắn chắc, khiến cô nhớ lại lúc trên đường, nửa bờ vai của cô đã đập vào ngực anh, cứng như đá vậy.
Ôn Nam chớp mắt, ánh mắt vẫn dừng lại trên lồng ngực của anh.
Chưa kịp hoàn hồn, cô đã thấy Trần Tự nhanh chóng mặc lại chiếc áo ngắn tay quân đội, rồi quay đầu nhìn về phía cửa sổ bếp.
Trước đây, trong nhà chỉ có anh, Trần Châu và bà nội, hai anh em đã quen với việc về nhà rửa đầu rồi tiện thể cởi áo ngắn tay, múc một thùng nước giếng tắm luôn. Nhưng Ôn Nam mới đến nhà ngày hôm qua, nhất thời anh quên mất cô.
Trần Tự khẽ ho một tiếng: "Xin lỗi, lần sau tôi sẽ chú ý."
Anh gật đầu xin lỗi Ôn Nam, rồi bưng chậu nước đổ vào vườn rau bên cạnh.
Ôn Nam: …
Cô ngượng ngùng cúi đầu, nhìn xuống lòng bàn tay mình, rồi cố gắng đổi chủ đề: "Anh… Trần, anh từng bị rắn cắn à?"
Trần Tự gật đầu: "Ừ, cũng trên con đường này."
Anh hướng cằm về phía xa nơi có bụi cỏ: "Lúc đó tôi đi đường tắt qua đám cỏ kia, bị cắn vào bắp chân."
Ôn Nam liếc nhìn đám cỏ cao ngang người đang đung đưa trong gió đêm, cảm giác như bên trong đó có vô số con rắn ẩn nấp. Khi quay về, cô cứ đi sát vào giữa đường, không dám đi gần đám cỏ hai bên, làm Trần Tự bị cô ép đến mức một chân đạp phải đám cỏ. Người đàn ông bẻ một cành cây từ cây ven đường đưa cho cô: "Sợ thì dùng gậy đập vào cỏ, rắn nghe thấy động sẽ chạy."
Ôn Nam nghĩ đến thành ngữ "đánh rắn động cỏ."
Cô nhận lấy cây gậy, vừa đập cỏ vừa đi. Khi về đến nhà, cô để gậy tựa vào phía sau cửa, định ngày mai đi cắt cỏ cho bò sẽ dùng để xua rắn.
Bà nội Trần chưa ngủ, đang ngồi ngoài sân, thấy hai người về mới thở phào nhẹ nhõm.
Bà hỏi Trần Tự: "Sao hôm nay cháu về muộn thế?"
Trần Tự đáp: "Đoàn có chút việc, muộn rồi, bà ngủ trước đi."
Anh vừa nói xong, Ôn Nam liền tiếp lời: "Vâng, bà ơi, bà đi ngủ trước đi ạ, để cháu hâm nóng đồ ăn cho anh."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bà nội Trần cũng đã mệt, dặn hai người làm xong việc thì ngủ sớm rồi đứng dậy về phòng, đóng cửa lại. Ôn Nam vào bếp lấy bột ngô đã nhào sẵn từ trong tủ, bỏ thêm ít củi vào bếp, rửa tay sạch sẽ rồi đi tới thớt ở cạnh cửa sổ để cán mì. Bột ngô để lâu nên hơi mềm, cô rắc chút bột khô lên, rồi ép cây cán lăn qua lăn lại, nghe thấy tiếng nước từ ngoài sân truyền vào, liền ngẩng đầu nhìn ra ngoài.
Ngoài sân, dưới mái hiên, ánh đèn vàng nhạt mờ ảo từ bóng đèn kiểu cũ rọi xuống.
Trần Tự ngồi xổm bên giếng rửa tay, rửa mặt, rồi cúi xuống múc nước lên rửa đầu. Tóc anh ngắn và cứng, chân tóc trông có vẻ rất khỏe. Khi anh cúi người, chiếc quần quân đội màu xanh ôm sát đôi chân dài, rắn chắc. Anh rửa xong đầu, đứng dậy kéo lấy chiếc khăn trên dây phơi để lau tóc. Cổ áo bị nước làm ướt, chiếc áo ngắn tay màu xanh quân đội thấm nước, tạo thành hai màu đậm nhạt khác nhau.
Tháng tư, buổi tối vẫn khá lạnh.
Người này thật sự chịu lạnh tốt, dùng nước giếng lạnh ngắt để rửa đầu mà không sợ bị cảm.
Ôn Nam cán xong mì, dùng dao cắt thành từng sợi. Sau khi cắt xong, cô chuẩn bị thả mì vào nồi, lúc quay người, khóe mắt bỗng nhìn thấy Trần Tự ngoài cửa sổ đang kéo cổ áo, nhanh chóng cởi phăng chiếc áo ngắn tay quân đội. Da anh màu lúa mạch, lồng ngực dưới yết hầu rắn chắc, khiến cô nhớ lại lúc trên đường, nửa bờ vai của cô đã đập vào ngực anh, cứng như đá vậy.
Ôn Nam chớp mắt, ánh mắt vẫn dừng lại trên lồng ngực của anh.
Chưa kịp hoàn hồn, cô đã thấy Trần Tự nhanh chóng mặc lại chiếc áo ngắn tay quân đội, rồi quay đầu nhìn về phía cửa sổ bếp.
Trước đây, trong nhà chỉ có anh, Trần Châu và bà nội, hai anh em đã quen với việc về nhà rửa đầu rồi tiện thể cởi áo ngắn tay, múc một thùng nước giếng tắm luôn. Nhưng Ôn Nam mới đến nhà ngày hôm qua, nhất thời anh quên mất cô.
Trần Tự khẽ ho một tiếng: "Xin lỗi, lần sau tôi sẽ chú ý."
Anh gật đầu xin lỗi Ôn Nam, rồi bưng chậu nước đổ vào vườn rau bên cạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro