Thập Niên 70: Mỹ Nhân Gả Nhầm Sĩ Quan
Chương 47
2024-11-13 22:37:03
Trần Tự lại xách hai thùng nước đổ vào bể trong bếp. Khi quay ra, anh nhìn thấy Ôn Nam đứng dậy lau mặt, bèn lấy từ túi quần ra một đôi găng tay vải đưa cho cô. Vừa lau mặt xong, cô liền thấy đôi găng trước mắt, ngước lên nhìn Trần Tự cao hơn mình rất nhiều, đôi mắt ướt rượt sau khi được rửa qua bằng nước trong sáng long lanh, hàng mi cũng còn ướt đẫm: “Cho em à?”
Trần Tự gật đầu: “Sáng nay hợp tác xã mới nhập về găng tay, đeo nó khi cắt cỏ sẽ đỡ đau tay hơn.”
Ôn Nam cúi đầu nhận lấy đôi găng tay từ Trần Tự, ngượng ngùng hắng giọng.
Cô mới làm việc chưa được mấy ngày, lương còn chưa nhận, đã để Doanh trưởng Trần tốn cho một chai thuốc và một đôi găng tay. Ôn Nam ngẩng đầu lên, khẽ cười: “Cảm ơn anh.”
Sáng nay bà nội Trần nấu cháo loãng, xào khoai tây và hấp bánh ngô. Bà dọn bát đũa ra bàn gỗ nhỏ, ngẩng lên nhìn trời rồi nói với Ôn Nam: “Hôm nay đi cắt cỏ nhớ mang theo ô, thời tiết hôm nay không ổn, có thể sẽ mưa đấy.”
Ôn Nam ngẩng lên nhìn trời xanh trong vắt, chẳng hiểu bà nội nhìn thế nào mà đoán ra được hôm nay có mưa.
Nhưng cô vẫn tin vào khả năng xem thời tiết của người già. Ở thời đại này, mọi người đều sống phụ thuộc vào thiên nhiên, mưa gió ra sao quyết định đến vụ mùa có tốt hay không. Ăn xong bữa sáng, Trần Tự xách theo chiếc gùi và chiếc ô đen, Ôn Nam theo sau anh. Hai người vừa ra đến cổng thì gặp ngay liên trưởng Khang, Doanh trưởng Triệu, Triệu Tiểu Mạch và mấy người lạ mặt mặc quân phục.
Mấy người kia vừa nhìn thấy Ôn Nam thì sững lại, một người đàn ông còn khá trẻ bật cười nói: “Hôm nay tôi mới được gặp cô em họ của Doanh trưởng Trần, quả nhiên xinh như lời đồn ở đoàn chúng ta.” Anh ta nhìn sang Trần Tự, nhướn mày: “Doanh trưởng Trần, anh phải trông kỹ cô em gái này đấy, mấy cậu trai chưa vợ trong đoàn ai cũng để ý em gái anh cả, anh phải chọn cho mình một thằng em rể ưng mắt đi chứ.”
Ôn Nam: "??? Ý gì đây?"
Cô chỉ mới đến đây ba ngày, sao chuyện của cô đã lan khắp đoàn của Trần Tự rồi?
Ôn Nam nghi ngờ ngẩng đầu lên, đúng lúc chạm phải ánh mắt của Trần Tự. Anh khẽ ho một tiếng, rồi ngẩng đầu nói với người kia: "Chuyện của em gái tôi không cần vội."
Người nói là Hà Sơn, liên trưởng của tiểu đoàn thứ năm, là hàng xóm của liên trưởng Khang, tính tình thẳng thắn. Anh ta cười với Ôn Nam, tự nhiên giới thiệu: "Em gái Doanh trưởng Trần, anh là Hà Sơn, anh lớn tuổi hơn em, cứ gọi anh là anh Hà."
Ôn Nam cũng không ngại, mỉm cười đáp: "Anh Hà ạ."
Doanh trưởng Triệu và liên trưởng Khang đứng bên cạnh liếc nhìn Ôn Nam, cả hai như biết người kia định nói gì, nhìn nhau một cái rồi liên trưởng Khang bắt đầu: "Ôn Nam, chuyện hôm qua là do vợ tôi sai, cô ấy gây sự khiến cô bị thím Hoa mắng một trận. Tôi ở đây thay mặt vợ mình xin lỗi cô."
Doanh trưởng Triệu tuy có phần trọng nam khinh nữ trong việc dạy dỗ con cái, nhưng khi nói về công việc thì rất khéo léo. Đợi liên trưởng Khang xin lỗi xong, ông ấy cũng nói theo: "Ôn Nam à, chú cũng xin lỗi cháu. Bà nhà không biết suy nghĩ mà nói cháu một trận, chú đã mắng bà ấy rồi, cháu cũng đừng để bụng, đừng chấp với bà ấy."
Hai bà vợ không ra mặt, mà hai người đàn ông trong nhà lại phải xin lỗi một người nhỏ tuổi hơn.
Trần Tự gật đầu: “Sáng nay hợp tác xã mới nhập về găng tay, đeo nó khi cắt cỏ sẽ đỡ đau tay hơn.”
Ôn Nam cúi đầu nhận lấy đôi găng tay từ Trần Tự, ngượng ngùng hắng giọng.
Cô mới làm việc chưa được mấy ngày, lương còn chưa nhận, đã để Doanh trưởng Trần tốn cho một chai thuốc và một đôi găng tay. Ôn Nam ngẩng đầu lên, khẽ cười: “Cảm ơn anh.”
Sáng nay bà nội Trần nấu cháo loãng, xào khoai tây và hấp bánh ngô. Bà dọn bát đũa ra bàn gỗ nhỏ, ngẩng lên nhìn trời rồi nói với Ôn Nam: “Hôm nay đi cắt cỏ nhớ mang theo ô, thời tiết hôm nay không ổn, có thể sẽ mưa đấy.”
Ôn Nam ngẩng lên nhìn trời xanh trong vắt, chẳng hiểu bà nội nhìn thế nào mà đoán ra được hôm nay có mưa.
Nhưng cô vẫn tin vào khả năng xem thời tiết của người già. Ở thời đại này, mọi người đều sống phụ thuộc vào thiên nhiên, mưa gió ra sao quyết định đến vụ mùa có tốt hay không. Ăn xong bữa sáng, Trần Tự xách theo chiếc gùi và chiếc ô đen, Ôn Nam theo sau anh. Hai người vừa ra đến cổng thì gặp ngay liên trưởng Khang, Doanh trưởng Triệu, Triệu Tiểu Mạch và mấy người lạ mặt mặc quân phục.
Mấy người kia vừa nhìn thấy Ôn Nam thì sững lại, một người đàn ông còn khá trẻ bật cười nói: “Hôm nay tôi mới được gặp cô em họ của Doanh trưởng Trần, quả nhiên xinh như lời đồn ở đoàn chúng ta.” Anh ta nhìn sang Trần Tự, nhướn mày: “Doanh trưởng Trần, anh phải trông kỹ cô em gái này đấy, mấy cậu trai chưa vợ trong đoàn ai cũng để ý em gái anh cả, anh phải chọn cho mình một thằng em rể ưng mắt đi chứ.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ôn Nam: "??? Ý gì đây?"
Cô chỉ mới đến đây ba ngày, sao chuyện của cô đã lan khắp đoàn của Trần Tự rồi?
Ôn Nam nghi ngờ ngẩng đầu lên, đúng lúc chạm phải ánh mắt của Trần Tự. Anh khẽ ho một tiếng, rồi ngẩng đầu nói với người kia: "Chuyện của em gái tôi không cần vội."
Người nói là Hà Sơn, liên trưởng của tiểu đoàn thứ năm, là hàng xóm của liên trưởng Khang, tính tình thẳng thắn. Anh ta cười với Ôn Nam, tự nhiên giới thiệu: "Em gái Doanh trưởng Trần, anh là Hà Sơn, anh lớn tuổi hơn em, cứ gọi anh là anh Hà."
Ôn Nam cũng không ngại, mỉm cười đáp: "Anh Hà ạ."
Doanh trưởng Triệu và liên trưởng Khang đứng bên cạnh liếc nhìn Ôn Nam, cả hai như biết người kia định nói gì, nhìn nhau một cái rồi liên trưởng Khang bắt đầu: "Ôn Nam, chuyện hôm qua là do vợ tôi sai, cô ấy gây sự khiến cô bị thím Hoa mắng một trận. Tôi ở đây thay mặt vợ mình xin lỗi cô."
Doanh trưởng Triệu tuy có phần trọng nam khinh nữ trong việc dạy dỗ con cái, nhưng khi nói về công việc thì rất khéo léo. Đợi liên trưởng Khang xin lỗi xong, ông ấy cũng nói theo: "Ôn Nam à, chú cũng xin lỗi cháu. Bà nhà không biết suy nghĩ mà nói cháu một trận, chú đã mắng bà ấy rồi, cháu cũng đừng để bụng, đừng chấp với bà ấy."
Hai bà vợ không ra mặt, mà hai người đàn ông trong nhà lại phải xin lỗi một người nhỏ tuổi hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro