Thập Niên 70: Mỹ Nhân Hằng Ngày Nuôi Con
Chương 29
Hạ Vãn Ca
2024-10-16 23:11:37
Triệu Thúy Xuân cầm giỏ, lại cong mắt cười nói: “Con và mẹ con đều có phần, bảo đảm làm ngon, ăn xong canh trứng, một lát chúng ta còn ăn trứng chiên.”
Cảm xúc của cậu nhóc tới thật nhanh mà đi cũng thật nhanh, nghe có đồ ăn, đôi mắt của Đô Đô vừa mới u ám, gương mặt mới không vui nay đã biến mất.
Nhà đã chia rồi, nhưng nhà chính không có phòng bếp, nhà bên tương đối to, cho nên Nhạc Quốc Hoa ở bên trong dùng gạch làm bếp lò tạm thời, tô chén nồi mọi thứ đều đặt ở đó.
Triệu Thúy Xuân cầm lấy trứng đi vào phòng bếp, đúng lúc Tô Lan cũng từ bên ngoài về.
Nghĩ đến việc hồi nãy, cô ta có chút chột dạ, cũng không biết Nhạc Hải Đường có tố cáo với Triệu Thúy Xuân không, vì vậy rất nhanh đem theo rau đi vào nhà phía tây.
Ở trong phòng ngơ một hồi, rau trong tay đều ngắt xong rồi, bên ngoài tất cả đều yên tĩnh, cũng không thấy Triệu Thúy Xuân đến bên này cằn nhằn cô ta, qua một hồi, bên ngoài truyền đến âm thanh của vài đứa trẻ và những người đàn ông về nhà.
Trời sắp tối rồi, con cái đều về hết nên lát nữa nấu cơm phải dùng đến nhiều dầu lửa, nên cô ta không suy nghĩ nhiều nữa mà trực tiếp ra ngoài.
Vừa vào trong sân, Hiểu Đông vừa chạy đến ôm chân cô ta, nói: “Mẹ, con cũng muốn ăn canh trứng! Con cũng muốn ăn trứng chiên!”
Tô Lan kéo tay cậu: “Ăn cái gì mà ăn, nhà chúng ta không có trứng.”
“Có, hôm nay chia nhà con có nhìn thấy.” Nhạc Hiểu Đông không nghe theo mà nói: “Cô và Đô Đô đều có trứng để ăn, chúng ta cũng có.”
Vừa rồi cô cho cậu ăn một ít, canh trứng thơm ngào ngạt, ăn vào trong miệng trơn nhẵn, thực sự ăn quá ngon, nhưng mà nhà cô ăn hết rồi, không còn nữa, cho nên cô bảo cậu kêu mẹ làm.
Tô Lan trừng mắt nhìn cậu, lạnh lùng mắng chửi: “Mày thì biết cái gì, không có là không có, mày bảo tao lấy gì cho mày ăn.”
“Có mà!” Nhạc Hiểu Đông nhìn cô ta từ chối: “Hu hu” tiếng khóc bắt đầu vang lên, cậu nhóc biết trong nhà nhất định có trứng, không cho cậu ăn thì cậu khóc vậy.
Cảm xúc của cậu nhóc tới thật nhanh mà đi cũng thật nhanh, nghe có đồ ăn, đôi mắt của Đô Đô vừa mới u ám, gương mặt mới không vui nay đã biến mất.
Nhà đã chia rồi, nhưng nhà chính không có phòng bếp, nhà bên tương đối to, cho nên Nhạc Quốc Hoa ở bên trong dùng gạch làm bếp lò tạm thời, tô chén nồi mọi thứ đều đặt ở đó.
Triệu Thúy Xuân cầm lấy trứng đi vào phòng bếp, đúng lúc Tô Lan cũng từ bên ngoài về.
Nghĩ đến việc hồi nãy, cô ta có chút chột dạ, cũng không biết Nhạc Hải Đường có tố cáo với Triệu Thúy Xuân không, vì vậy rất nhanh đem theo rau đi vào nhà phía tây.
Ở trong phòng ngơ một hồi, rau trong tay đều ngắt xong rồi, bên ngoài tất cả đều yên tĩnh, cũng không thấy Triệu Thúy Xuân đến bên này cằn nhằn cô ta, qua một hồi, bên ngoài truyền đến âm thanh của vài đứa trẻ và những người đàn ông về nhà.
Trời sắp tối rồi, con cái đều về hết nên lát nữa nấu cơm phải dùng đến nhiều dầu lửa, nên cô ta không suy nghĩ nhiều nữa mà trực tiếp ra ngoài.
Vừa vào trong sân, Hiểu Đông vừa chạy đến ôm chân cô ta, nói: “Mẹ, con cũng muốn ăn canh trứng! Con cũng muốn ăn trứng chiên!”
Tô Lan kéo tay cậu: “Ăn cái gì mà ăn, nhà chúng ta không có trứng.”
“Có, hôm nay chia nhà con có nhìn thấy.” Nhạc Hiểu Đông không nghe theo mà nói: “Cô và Đô Đô đều có trứng để ăn, chúng ta cũng có.”
Vừa rồi cô cho cậu ăn một ít, canh trứng thơm ngào ngạt, ăn vào trong miệng trơn nhẵn, thực sự ăn quá ngon, nhưng mà nhà cô ăn hết rồi, không còn nữa, cho nên cô bảo cậu kêu mẹ làm.
Tô Lan trừng mắt nhìn cậu, lạnh lùng mắng chửi: “Mày thì biết cái gì, không có là không có, mày bảo tao lấy gì cho mày ăn.”
“Có mà!” Nhạc Hiểu Đông nhìn cô ta từ chối: “Hu hu” tiếng khóc bắt đầu vang lên, cậu nhóc biết trong nhà nhất định có trứng, không cho cậu ăn thì cậu khóc vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro