Thập Niên 70: Mỹ Nhân Hằng Ngày Nuôi Con
Chương 31
Hạ Vãn Ca
2024-10-16 23:11:37
Cô ta nghĩ đến một số việc đời trước, lại nhớ ngày hôm đó Đô Đô nói trong giỏ có trứng, ánh mắt hiện lên tia sáng: “Chị Hải Đường, em có thể cùng mọi người đi vào núi được không?”
Dáng người cô ta yểu điệu đứng ở đằng kia, tóc bện thành hai cái đuôi sam, đường nét gương mặt tinh tế, nhìn ôn hòa thu hút, đôi mắt cô ta sáng ngời nhưng lại lộ ra sự tham lam, giống như chim ưng nhìn chằm chằm vào con mồi vậy.
Đời trước Hải Đường là thỏ tinh, cô đã từng gặp rất nhiều đôi mắt tham lam như vậy. Mặc dù cô tò mò tại sao người phụ nữ này đột nhiên nhiệt tình với mình, nhưng bây giờ cô cũng không muốn tiếp xúc nhiều với cô ta.
“Được.” Nét mặt cô tươi cười như hoa, giọng hiền hòa: “Chúng ta cùng đi.”
“Thật ư?” Cô đồng ý quá nhanh, La Phương Phỉ có chút kinh ngạc: “Tôi có thể vào núi cùng mọi người sao?”
“Dĩ nhiên.” Hải Đường hơi cong môi, trên mặt nở nụ cười: “Chúng tôi ở đây chờ cô, cô mau trở về lấy giỏ đi, nhanh một chút nhé.”
Trong lòng La Phương Phỉ vui mừng, trực tiếp xoay người muốn chạy, nhưng bỗng nhiên lại nhớ tới gì đó, cô ta quay đầu nhìn ba người đang đứng đó, ngập ngừng nói: “Vậy… Các người không được đi trước đâu đó.”
“Yên tâm đi, thêm một người cùng lên núi sẽ thêm một phần an toàn.” Ánh mắt Hải Đường chân thành: “Cô đi nhanh rồi mau chóng trở lại, đừng để chậm trễ thời gian.”
Vốn La Phương Phỉ không muốn quay về lấy giỏ, nhưng nghĩ đến việc đi theo Nhạc Đô Đô thì sẽ may mắn lây, vậy đồ tới tay chắc chắn sẽ rất nhiều, không về lấy thì có vẻ hơi phi lý.
“Tôi biết rồi, tôi lập tức quay về đây.” Cô ta nói xong thì nhanh chân chạy.
Đô Đô cau mày, cậu nhóc có thể cảm nhận được bà dì này không có lòng tốt, nhưng mà mới vừa rồi Hải Đường đồng ý quá nhanh, cậu nhóc cũng chưa kịp nói chuyện.
Nghĩ tới đây, cậu nhóc ngẩng đầu lên, đôi mắt long lanh đột nhiên tối xuống, bĩu môi hỏi: “Mẹ, chúng ta có thể không đợi dì kia hay không?”
Dáng người cô ta yểu điệu đứng ở đằng kia, tóc bện thành hai cái đuôi sam, đường nét gương mặt tinh tế, nhìn ôn hòa thu hút, đôi mắt cô ta sáng ngời nhưng lại lộ ra sự tham lam, giống như chim ưng nhìn chằm chằm vào con mồi vậy.
Đời trước Hải Đường là thỏ tinh, cô đã từng gặp rất nhiều đôi mắt tham lam như vậy. Mặc dù cô tò mò tại sao người phụ nữ này đột nhiên nhiệt tình với mình, nhưng bây giờ cô cũng không muốn tiếp xúc nhiều với cô ta.
“Được.” Nét mặt cô tươi cười như hoa, giọng hiền hòa: “Chúng ta cùng đi.”
“Thật ư?” Cô đồng ý quá nhanh, La Phương Phỉ có chút kinh ngạc: “Tôi có thể vào núi cùng mọi người sao?”
“Dĩ nhiên.” Hải Đường hơi cong môi, trên mặt nở nụ cười: “Chúng tôi ở đây chờ cô, cô mau trở về lấy giỏ đi, nhanh một chút nhé.”
Trong lòng La Phương Phỉ vui mừng, trực tiếp xoay người muốn chạy, nhưng bỗng nhiên lại nhớ tới gì đó, cô ta quay đầu nhìn ba người đang đứng đó, ngập ngừng nói: “Vậy… Các người không được đi trước đâu đó.”
“Yên tâm đi, thêm một người cùng lên núi sẽ thêm một phần an toàn.” Ánh mắt Hải Đường chân thành: “Cô đi nhanh rồi mau chóng trở lại, đừng để chậm trễ thời gian.”
Vốn La Phương Phỉ không muốn quay về lấy giỏ, nhưng nghĩ đến việc đi theo Nhạc Đô Đô thì sẽ may mắn lây, vậy đồ tới tay chắc chắn sẽ rất nhiều, không về lấy thì có vẻ hơi phi lý.
“Tôi biết rồi, tôi lập tức quay về đây.” Cô ta nói xong thì nhanh chân chạy.
Đô Đô cau mày, cậu nhóc có thể cảm nhận được bà dì này không có lòng tốt, nhưng mà mới vừa rồi Hải Đường đồng ý quá nhanh, cậu nhóc cũng chưa kịp nói chuyện.
Nghĩ tới đây, cậu nhóc ngẩng đầu lên, đôi mắt long lanh đột nhiên tối xuống, bĩu môi hỏi: “Mẹ, chúng ta có thể không đợi dì kia hay không?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro