Thập Niên 70: Mỹ Nhân Hằng Ngày Nuôi Con
Chương 44
Hạ Vãn Ca
2024-10-16 23:11:37
Đội ngũ thật dài phía sau, La Phương Phỉ nhìn ba người kia chen vào hợp tác xã mua bán, giận không chỗ phát tiết!
Ngày hôm qua rõ ràng nói là bọn họ sẽ chờ cô ta, nhưng kết quả là lúc cô ta cầm giỏ trở lại, ngay cả bóng dáng của ba người bọn họ cũng không có.
La Phương Phỉ rất tức giận, nhưng cũng nhận ra một chuyện.
Nhạc Hải Đường có vấn đề, rất có thể cô cũng sống lại như mình.
Nếu là như vậy, đến lúc đó Dương Hoằng An trở lại thì rất phiền toái.
Khi đó Nhạc Hải Đường có thể sẽ đi tìm anh nhận Đô Đô, sau đó bọn họ cũng có thể sẽ kết hôn…
Nghĩ đến đây, trong lòng La Phương Phỉ đột nhiên trở nên tàn nhẫn, ánh mắt cô ta lạnh lùng, nhìn ba người kia đã biến mất ở cửa hợp tác xã mua bán, quay đầu hỏi cô gái đi theo bên cạnh mình: “Hoằng Mai, gần đây anh cậu không có một chút tin tức nào sao?”
Đột nhiên cô ta nhắc tới anh mình, Dương Hoằng Mai sửng sốt một lúc, đưa mắt nhìn cô ta, thấp giọng nói: “Không có, sao đột nhiên lại hỏi cái này?”
Anh mất tích cũng bốn năm, bốn năm qua bọn họ chưa bao giờ từ bỏ việc tìm kiếm, nhưng thời gian dài, sự lo âu bất an của những ngày đầu từ từ phai nhạt, bây giờ nghe người khác hỏi tới chuyện anh trai, trong lòng cô ta cũng bình tĩnh.
La Phương Phỉ rũ lông mi dài: “Tớ cũng không biết tại sao, chỉ là mấy ngày trước đột nhiên tớ mơ thấy anh ấy quay lại.”
Nghe thấy lời này, ánh mắt Dương Hoằng Mai lập tức sáng lên: “Cậu cũng cho rằng anh ấy không có chuyện gì đúng không?”
La Phương Phỉ gật đầu: “Trước kia tớ vẫn cho là như vậy, sau cái ngày mơ thấy anh ấy, loại dự cảm này càng ngày càng mãnh liệt, cho nên tớ mới hỏi cậu một chút.”
Dương Hoằng Mai bĩu môi, những lời này tuy dễ nghe, nhưng mà thực sự là một chút tin tức của anh cũng không có, vốn ánh mắt của cô ta sáng như sao lại từ từ ảm đạm không có ánh sáng, âm thanh cũng thấp xuống: “Gần đây không có tin tức gì, tớ cũng hy vọng anh ấy sẽ đột nhiên trở về.”
Ngày hôm qua rõ ràng nói là bọn họ sẽ chờ cô ta, nhưng kết quả là lúc cô ta cầm giỏ trở lại, ngay cả bóng dáng của ba người bọn họ cũng không có.
La Phương Phỉ rất tức giận, nhưng cũng nhận ra một chuyện.
Nhạc Hải Đường có vấn đề, rất có thể cô cũng sống lại như mình.
Nếu là như vậy, đến lúc đó Dương Hoằng An trở lại thì rất phiền toái.
Khi đó Nhạc Hải Đường có thể sẽ đi tìm anh nhận Đô Đô, sau đó bọn họ cũng có thể sẽ kết hôn…
Nghĩ đến đây, trong lòng La Phương Phỉ đột nhiên trở nên tàn nhẫn, ánh mắt cô ta lạnh lùng, nhìn ba người kia đã biến mất ở cửa hợp tác xã mua bán, quay đầu hỏi cô gái đi theo bên cạnh mình: “Hoằng Mai, gần đây anh cậu không có một chút tin tức nào sao?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đột nhiên cô ta nhắc tới anh mình, Dương Hoằng Mai sửng sốt một lúc, đưa mắt nhìn cô ta, thấp giọng nói: “Không có, sao đột nhiên lại hỏi cái này?”
Anh mất tích cũng bốn năm, bốn năm qua bọn họ chưa bao giờ từ bỏ việc tìm kiếm, nhưng thời gian dài, sự lo âu bất an của những ngày đầu từ từ phai nhạt, bây giờ nghe người khác hỏi tới chuyện anh trai, trong lòng cô ta cũng bình tĩnh.
La Phương Phỉ rũ lông mi dài: “Tớ cũng không biết tại sao, chỉ là mấy ngày trước đột nhiên tớ mơ thấy anh ấy quay lại.”
Nghe thấy lời này, ánh mắt Dương Hoằng Mai lập tức sáng lên: “Cậu cũng cho rằng anh ấy không có chuyện gì đúng không?”
La Phương Phỉ gật đầu: “Trước kia tớ vẫn cho là như vậy, sau cái ngày mơ thấy anh ấy, loại dự cảm này càng ngày càng mãnh liệt, cho nên tớ mới hỏi cậu một chút.”
Dương Hoằng Mai bĩu môi, những lời này tuy dễ nghe, nhưng mà thực sự là một chút tin tức của anh cũng không có, vốn ánh mắt của cô ta sáng như sao lại từ từ ảm đạm không có ánh sáng, âm thanh cũng thấp xuống: “Gần đây không có tin tức gì, tớ cũng hy vọng anh ấy sẽ đột nhiên trở về.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro