Thập Niên 70: Mỹ Nhân Hằng Ngày Nuôi Con
Chương 47
Hạ Vãn Ca
2024-10-16 23:11:37
Hai người phản ứng như thế, Hải Đường đã sớm biết được, cô buông tiếng thở dài, nhìn thấy trong con mắt của La Phương Phỉ thêm chút tịch mịch: “Vậy… Không có cũng được, lần sau lại mượn tiền của cô, bây giờ tôi đi trước, tìm người khác hỏi một chút.”
Cô nói xong, vội vàng dắt Nhạc Quốc Hoa trực tiếp lui ra khỏi đội ngũ.
Hai người đi chưa được mấy bước, liền nghe sau lưng truyền tới âm thanh của Dương Hoằng Mai: “Lần sau cậu cũng đừng quan tâm cô ta, tớ có tiền cũng không cho cô ta mượn.”
Hải Đường cười nhạt, nghiêng đầu nhìn Nhạc Quốc Hoa, dặn dò: “Đột nhiên La Phương Phỉ cho chị sắc mặt tốt, lại âm hồn bất tán đi theo chúng ta, chắc chắn là không có lòng tốt, sau này em gặp cô ta phải chú ý nhiều hơn một chút.”
Vốn Nhạc Quốc Hoa không có thiện cảm gì đối với nhà họ Dương, bây giờ nhìn La Phương Phỉ và Dương Hoằng Mai đứng chung một chỗ, tự nhiên nói: “Em biết rồi.”
Hải Đường lại nhìn nhóc con trong ngực cậu, rất nghiêm túc nói: “Bé cưng nghe chưa? Con cũng phải chú ý hai dì kia nhiều một tí, đừng để cho người ta cầm một viên kẹo mà dỗ đi mất.”
“Con muốn ăn cái gì thì tìm mẹ và cậu, biết chưa?”
Đô Đô gật đầu như giã tỏi, cậu nhóc cầm trong tay kẹo lồ hô vừa mua, nhẹ nhàng cắn ở trong miệng, âm thanh tựa hồ không rõ đáp lời: “Con biết rồi ạ, dì ấy không thích con, còn cố ý muốn thân cận với con, con sẽ không mắc lừa đâu.”
Hải Đường nghe xong, hơi nhếch môi, đưa tay nhẹ nhàng nhéo gương mặt của nhóc con một cái, để tâm vào trong bụng: “Thật thông minh, kẹo hồ lô ăn có ngon hay không?”
Đô Đô gật đầu, con ngươi đen nhánh bỗng chốc không rời kẹo hồ lô trong tay, cái miệng nhỏ nhắn cũng chất đầy thứ, cậu nhóc béo mập gò má phồng lên, giống như con sóc nhỏ đang ăn trộm, bộ dáng kia nhìn cũng khiến lòng người mềm ra.
“Đồ ngon!” Mồm miệng cậu nhóc nói không rõ: “Thứ này thật ngon, thật là ngọt.”
“Mẹ con có tiền hay không?” Hải Đường hừ một tiếng nói.
Cô nói xong, vội vàng dắt Nhạc Quốc Hoa trực tiếp lui ra khỏi đội ngũ.
Hai người đi chưa được mấy bước, liền nghe sau lưng truyền tới âm thanh của Dương Hoằng Mai: “Lần sau cậu cũng đừng quan tâm cô ta, tớ có tiền cũng không cho cô ta mượn.”
Hải Đường cười nhạt, nghiêng đầu nhìn Nhạc Quốc Hoa, dặn dò: “Đột nhiên La Phương Phỉ cho chị sắc mặt tốt, lại âm hồn bất tán đi theo chúng ta, chắc chắn là không có lòng tốt, sau này em gặp cô ta phải chú ý nhiều hơn một chút.”
Vốn Nhạc Quốc Hoa không có thiện cảm gì đối với nhà họ Dương, bây giờ nhìn La Phương Phỉ và Dương Hoằng Mai đứng chung một chỗ, tự nhiên nói: “Em biết rồi.”
Hải Đường lại nhìn nhóc con trong ngực cậu, rất nghiêm túc nói: “Bé cưng nghe chưa? Con cũng phải chú ý hai dì kia nhiều một tí, đừng để cho người ta cầm một viên kẹo mà dỗ đi mất.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Con muốn ăn cái gì thì tìm mẹ và cậu, biết chưa?”
Đô Đô gật đầu như giã tỏi, cậu nhóc cầm trong tay kẹo lồ hô vừa mua, nhẹ nhàng cắn ở trong miệng, âm thanh tựa hồ không rõ đáp lời: “Con biết rồi ạ, dì ấy không thích con, còn cố ý muốn thân cận với con, con sẽ không mắc lừa đâu.”
Hải Đường nghe xong, hơi nhếch môi, đưa tay nhẹ nhàng nhéo gương mặt của nhóc con một cái, để tâm vào trong bụng: “Thật thông minh, kẹo hồ lô ăn có ngon hay không?”
Đô Đô gật đầu, con ngươi đen nhánh bỗng chốc không rời kẹo hồ lô trong tay, cái miệng nhỏ nhắn cũng chất đầy thứ, cậu nhóc béo mập gò má phồng lên, giống như con sóc nhỏ đang ăn trộm, bộ dáng kia nhìn cũng khiến lòng người mềm ra.
“Đồ ngon!” Mồm miệng cậu nhóc nói không rõ: “Thứ này thật ngon, thật là ngọt.”
“Mẹ con có tiền hay không?” Hải Đường hừ một tiếng nói.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro