Thập Niên 70: Mỹ Nhân Kiều Mềm
Đã Trọng Sinh
Tiểu Cầm Bảo
2024-11-16 06:35:05
Trước cũng không cần quan tâm đến những lời mẹ Trần nói về việc mấy anh em bọn họ tranh đoạt đồ ăn.
Nhưng chính là bởi vì bà ấy là mẹ, ở nhà có địa vị rất cao, còn xuất ngày mắng mấy đứa con trai, nên chính vì vậy mà từ khi sinh ra thì nguyên chủ đã rất được chiều chuộng.
Nhưng mà, chỉ có thể nói bản chất con người là như vậy, càng dễ dàng đạt được thì ngược lại, lại càng không biết quý trọng, con người của nguyên chủ không xấu, nhưng hiển nhiên có một chút hành động làm ảnh hưởng đến người nhà, đối với người ngoài còn tốt hơn với người nhà, cũng sẵn sàng để ý đến chuyện của người ngoài hơn.
Như là đối với “Khuê mật” của bản thân mình là An Mai Tuyết, hay người mà mình thích là Tưởng Tĩnh Nghiễm đều vô cùng hào phóng, thường thường cô hay sử dụng đồ ăn ngon ở cái bếp nhỏ của mẹ để lấy lòng hai người kia.
Trên thực tế thì mặc kệ là cho An Mai Tuyết hay là cho Tưởng Tĩnh Nghiễm thì Tưởng Tĩnh Nghiễm vẫn sẽ khinh thường đồ ăn của Dương Thụ Ảnh, rồi lại càng yêu quý An Mai Tuyết hơn, vậy nên chỗ đồ ăn đó cuối cùng vẫn sẽ vào hết bụng của An Mai Tuyết.
Nguyên chủ cũng không phải không biết, nhưng cũng chỉ buồn bã, bất lực đi về rồi tự an ủi bản thân mình, Mai Tuyết không phải người ngoài, rồi lại càng muốn nỗ lực lấy lòng hai người kia.
Chỉ là, đối với người nhà, cô cũng không để tâm như vậy, cũng bởi vì tính tình từ nhỏ đã được ưu ái yêu chiều, và trong tiềm thức cô luôn nghĩ rằng người nhà sẽ không bao giờ bỏ rơi cô, sẽ luôn bao dung cho cô.
Cô không phải không biết mấy người chị dâu có bất mãn với mình, cũng không hoàn toàn là cô không biết đối nhân xử thế, mà cô đang ỷ lại vào chuyện bản thân mình có mẹ ruột và các anh trai che chở, nên chuyện không vui cô cũng sẽ không làm.
Lúc mẹ ruột nấu ăn, cô cũng chỉ lo đến đồ ăn của bản thân mình, hoàn toàn không để ý đến cha và các cháu trai, cháu gái, ngoại trừ bà, đã có thói quen ăn một mình.
Cũng bởi vì cô không đồng tình với chuyện mấy người chị dâu khoa tay múa chân, nên hoàn toàn không muốn chú ý đến mấy người cháu, chuyện này làm cho các chị dâu càng có ý kiến với cô, quả là một vòng tuần hoàn ác tính.
Ngoài ra, các chị dâu cũng không hài lòng về một chuyện, chính là nguyên chủ theo đuổi nam chủ, dù sao vẫn là người một nhà, nên họ sợ cô em chồng này làm ảnh hưởng đến thanh danh của nhà họ Dương, ảnh hưởng đến hôn nhân của con gái mình sau này.
Đồng thời, do hoàn cảnh như vậy nên nguyên chủ vô cùng ngây thơ, không có chủ kiến, lại vô cùng gặp phải nam chủ và nữ phụ, nên chỉ có thể nói là gặp phải tai họa.
Càng không cần phải nói chuyện An Mai Tuyết là trọng sinh quay lại, cô hoàn toàn không biết gì về nữ chủ hết, nhưng An Mai Tuyết lại biết vô cùng tường tận về nữ chủ, do vậy nữ chủ còn không phải là để An Mai Tuyết nhào nặn như là cục bột sao.
Thụ Ảnh ban đầu còn có bảy, tám phần hoài nghi, nhưng sai khi xem qua ký ức của nguyên chủ, cô liền khẳng định, đúng là An Mai Tuyết đã trọng sinh.
Nhưng chính là bởi vì bà ấy là mẹ, ở nhà có địa vị rất cao, còn xuất ngày mắng mấy đứa con trai, nên chính vì vậy mà từ khi sinh ra thì nguyên chủ đã rất được chiều chuộng.
Nhưng mà, chỉ có thể nói bản chất con người là như vậy, càng dễ dàng đạt được thì ngược lại, lại càng không biết quý trọng, con người của nguyên chủ không xấu, nhưng hiển nhiên có một chút hành động làm ảnh hưởng đến người nhà, đối với người ngoài còn tốt hơn với người nhà, cũng sẵn sàng để ý đến chuyện của người ngoài hơn.
Như là đối với “Khuê mật” của bản thân mình là An Mai Tuyết, hay người mà mình thích là Tưởng Tĩnh Nghiễm đều vô cùng hào phóng, thường thường cô hay sử dụng đồ ăn ngon ở cái bếp nhỏ của mẹ để lấy lòng hai người kia.
Trên thực tế thì mặc kệ là cho An Mai Tuyết hay là cho Tưởng Tĩnh Nghiễm thì Tưởng Tĩnh Nghiễm vẫn sẽ khinh thường đồ ăn của Dương Thụ Ảnh, rồi lại càng yêu quý An Mai Tuyết hơn, vậy nên chỗ đồ ăn đó cuối cùng vẫn sẽ vào hết bụng của An Mai Tuyết.
Nguyên chủ cũng không phải không biết, nhưng cũng chỉ buồn bã, bất lực đi về rồi tự an ủi bản thân mình, Mai Tuyết không phải người ngoài, rồi lại càng muốn nỗ lực lấy lòng hai người kia.
Chỉ là, đối với người nhà, cô cũng không để tâm như vậy, cũng bởi vì tính tình từ nhỏ đã được ưu ái yêu chiều, và trong tiềm thức cô luôn nghĩ rằng người nhà sẽ không bao giờ bỏ rơi cô, sẽ luôn bao dung cho cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô không phải không biết mấy người chị dâu có bất mãn với mình, cũng không hoàn toàn là cô không biết đối nhân xử thế, mà cô đang ỷ lại vào chuyện bản thân mình có mẹ ruột và các anh trai che chở, nên chuyện không vui cô cũng sẽ không làm.
Lúc mẹ ruột nấu ăn, cô cũng chỉ lo đến đồ ăn của bản thân mình, hoàn toàn không để ý đến cha và các cháu trai, cháu gái, ngoại trừ bà, đã có thói quen ăn một mình.
Cũng bởi vì cô không đồng tình với chuyện mấy người chị dâu khoa tay múa chân, nên hoàn toàn không muốn chú ý đến mấy người cháu, chuyện này làm cho các chị dâu càng có ý kiến với cô, quả là một vòng tuần hoàn ác tính.
Ngoài ra, các chị dâu cũng không hài lòng về một chuyện, chính là nguyên chủ theo đuổi nam chủ, dù sao vẫn là người một nhà, nên họ sợ cô em chồng này làm ảnh hưởng đến thanh danh của nhà họ Dương, ảnh hưởng đến hôn nhân của con gái mình sau này.
Đồng thời, do hoàn cảnh như vậy nên nguyên chủ vô cùng ngây thơ, không có chủ kiến, lại vô cùng gặp phải nam chủ và nữ phụ, nên chỉ có thể nói là gặp phải tai họa.
Càng không cần phải nói chuyện An Mai Tuyết là trọng sinh quay lại, cô hoàn toàn không biết gì về nữ chủ hết, nhưng An Mai Tuyết lại biết vô cùng tường tận về nữ chủ, do vậy nữ chủ còn không phải là để An Mai Tuyết nhào nặn như là cục bột sao.
Thụ Ảnh ban đầu còn có bảy, tám phần hoài nghi, nhưng sai khi xem qua ký ức của nguyên chủ, cô liền khẳng định, đúng là An Mai Tuyết đã trọng sinh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro