Thập Niên 70: Mỹ Nhân Kiều Mềm

Nước Cam Lộ

Tiểu Cầm Bảo

2024-11-18 00:54:40

Thụ Ảnh liếm nhẹ đôi môi nứt nẻ vì nóng, trong lòng có chút nóng nảy muốn được thử, nhưng lúc đang định ngửa đầu lên uống, thì tay cầm bình của cô lại khựng lại một chút.

Cô nghĩ một chút, rồi lại đem bình thả lại vào ba lô trong không gian, vội vàng đi vào nhà bếp, lấy một chậu gỗ, rồi đổ đầy nước giếng vào, sau đó đặt ở trên bàn, tiếp đó đi ra đóng cửa lớn lại.

Lúc này Thụ Ảnh vô cùng cảm thấy may mắn vì nguyên chủ đã có một căn phòng thuộc về bản thân mình, nên làm việc gì cũng tương đối tiện, mặc dù đã đóng cửa lớn, nhưng bởi vì mở cửa sổ, nên vẫn nhận được ánh sáng ở bên ngoài truyền vào, làm cho phòng vẫn như cũ sáng trưng.

Thụ Ảnh vén tóc mái mềm mại trên trán ra,nhìn gương mặt phản chiếu qua nước giếng, qua đó hiện lên một khuôn mặt trứng ngỗng, mắt hoa đào, sống mũi cao, đôi môi như những cánh hoa, hai vòng xoắn đơn giản của bím tóc nằm ngay trước ngực, làn da cũng hơi trắng.

Đây là một khuôn mặt vô cùng sắc nét, ngũ quan so với cô đời trước còn có vài phần tinh xảo hơn.

Duy nhất không được hoàn mỹ đó là những nhánh tóc bị chẻ ngọn và làn da đen hơn so với đời trước của cô.

Ở đời trước, cô dưỡng được một đầu tóc đen, làn da thì cũng trắng hơn rất nhiều.

Mà nguyên chủ ở nông thôn, như này đã được coi là trắng trẻo, nhưng so với đời trước của cô thì đứng là còn kém xa.

Điều làm cô vô cùng vui mừng chính là ở thời đại này không có công cụ gì giải trí, chất lượng giấc ngủ của nguyên chủ cũng không tồi, không phải thức khuya, hơn nữa cô lại là một cô gái trẻ, nên làn da vô cùng mịn màng, dường như không nhìn thấy dù chỉ là một lỗ chân lông.

Càng đến gần mặt nước, cô lại nhìn thấy hàng mi dày và dài giống như là cây quạt nhỏ của nguyên chủ, đôi mắt hoa đào đen nháy tỏa sáng, đôi lông mày còn lộ ra vài phần hoang dã kiểu mị, vô cùng hấp dẫn người khác.

Thụ Ảnh đem chiếc bình nhỏ từ trong không gian lấy ra, rồi cẩn thận uống vào miệng, đồng thời cũng khống chế độ nghiêng của cơ thể.

Tí tách!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Một loạt nước lớn được rót vào trong miệng cô, đầu lưỡi cũng đều cảm nhận được vị ngọt của loạt nước cam lộ này.

Sau khi Thụ Ảnh nuốt xuống xong thì liền chép chép miệng, trong miệng vẫn còn dư lại hương vị ngọt thanh của cam lộ, sợ làm vợ cái chai, nên cô lại cất nó trở lại vào ba lô trong không gian, sau đó mới tiếp tục nhìn chiếc gương phản chiếu cũng như là chậu nước giếng.

Cô trừng lớn đôi mắt, chờ.

Một giây, hai giây……

Một phút đi qua, hai phút đi qua, cô không chớp mắt nhìn, hai mắt bởi vì mở to mà cay cay nơi khóe mắt.

Hình như là không có biến hóa gì vậy, cái gì cũng không thể nhìn ra.

Thụ Ảnh hơi có chút thất vọng, cảm giác cái trán hơi ngứa, nên tùy ý vuốt một chút, sau khi sờ lên thì cảm giác như có thứ gì đó nhớt nhớt dính trên mặt.

Cô nhìn về phía tay của mình, thì kinh ngạc phát hiện ra trên tay có một mảng dính nhớp như là tro đen, sau đó cô đưa bàn tay bẩn của mình vào nước giếng rửa thì thấy nó như là mức bút bắt đầu loang ra.

Thụ Ảnh: “!!!”

Thụ Ảnh nhớ rõ ràng, lúc trước tay của cô cũng không có bẩn như vậy, cô cũng luôn rửa tay sạch sẽ, chẳng lẽ là do nước này phát huy tác dụng?

Cô nghĩ vậy, rồi lại ở trên người sờ một chút, quả nhiên cũng ra một lớp dính dính nhớp màu đen như vậy.

Thụ Ảnh vui vẻ không thôi, cao hứng đến mức hận không thể đi ra ngoài chạy vài vòng, nhưng mà lúc này vẫn là nên tắm rửa một chút.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 70: Mỹ Nhân Kiều Mềm

Số ký tự: 0