Thập Niên 70: Mỹ Nhân Kiều Mềm
Rất Không Phù H...
Tiểu Cầm Bảo
2024-11-16 06:35:05
Quả thật cô chưa bao giờ nhìn thấy nữ chủ nào đau khổ như thế.
Lúc ấy khi đọc xong bộ truyện, cô tức điên lên, lập tức xóa bộ truyện này.
Cô nào biết có một ngày bản thân thế mà lại xuyên vào bộ truyện tam quan bất chính này, còn trở thành nhân vật thê thảm nhất bị mọi người ngược liên tục, kết cục còn thảm hơn cả kết cục của nữ xứng ác độc?
Thu Ảnh đỡ trán, bi ai thay cho bản thân.
Dòng suy nghĩ hỗn loạn của Dương Thụ Ảnh rất nhanh đã bị người khác đánh gãy, hóa ra các cô đã đến phòng khám sức khỏe.
Trần Tỉ quay đầu nhìn cái trán không ngừng chảy máu của đối phương, máu tươi đầm đìa.
Không nhìn thấy rõ ngũ quan diện mạo của đối phương, nhưng làn da quá trắng nơi vành tai và cổ của cô rất hiếm thấy ở nông thôn, anh cũng liếc mắt nhìn nhiều hơn một chút, tùy tiện hỏi: “Cần đưa cô vào không?”
Vừa nghe cũng biết chỉ là một câu khách sáo lễ phép mà thôi.
Thụ Ảnh tỉnh người lại, ngẩng đầu đang định cảm ơn, nói không cần, ai ngờ đôi mắt vừa ngước lên, lập tức nhìn thấy phần lưng được khoác bộ quân trang màu ôliu của người đàn ông, có một vệt máu rất lớn.
Thụ Ảnh: “!!!”
“Cái đó, cái đó, quần áo của anh…..” Bị tôi làm bẩn.
Trần Tỉ thấy cô sau khi nhảy xuống xe, nói chuyện cứ ấp úng, mày rậm nhíu lại, kiên nhẫn đã sớm bị vắt kiệt, anh chưa bao giờ nhìn thấy một nữ đồng chí nào phiền toái như vậy.
“Có thể cho tôi mượn áo của anh để khoác được không, tôi cảm thấy hơi lạnh.” Dưới sự rối rắm của Thụ Ảnh, đầu lưỡi vừa nhếch, nói thử, vừa mới nói xong thì cô cảm thấy bản thân thật ngu ngốc, lấy lí do đâu đâu.
Đôi mắt đen nhánh sắc bén sâu thẳm của Trần Tỉ, im lặng nhìn cô, nhìn đến mức mà Thụ Ảnh cảm thấy hốt hoảng trong lòng, còn tưởng rằng bản thân đã nói ra yêu cầu đại nghịch bất đạo gì.
Cô cũng không biết một chiếc áo khoác ở thời đại này quý hiếm bao nhiêu cộng thêm chuyện mượn quần áo của đối phương mặc là một chuyện rất thân mật, chỉ giữa những cặp đôi với nhau mới có thể làm được.
Nhưng mà bất tri bất giác cô lại không ngại một chút nào, mắt thấy đối phương dùng ánh mắt đạm mạc nhìn cô, không thèm quan tâm đến cô, nhấc chân thon chắc ở dưới mặt đất lên, chuẩn bị lái xe rời đi.
Thụ Ảnh ai một tiếng, vội vàng kéo lấy ống tay áo của anh, trước khi đối phương kịp tức giận, cắn răng, đành phải ăn ngay nói thật: “Áo ánh bị nhiễm máu của tôi, dơ rồi, anh cởi ra tôi giặt giúp anh.”
“Không cần.” Trần Tỉ lưu loát cởi áo ra, nhìn vết bẩn trên phần lưng, gạt chân chống xe đạp, thái độ vẫn đạm mạc xa cách như trời với đất, chân dài giẫm xuống đất, xe đạp lập tức chạy xa.
Cô ngơ ngẩn nhìn theo hướng người đàn ông đạp xe chạy đi, nếu đối phương không bỏ chuyện này trong lòng, thì cô cũng không nghĩ nhiều, ngược lại còn tự hỏi vấn đề bắt đầu trước đó, vì sao toàn bộ cốt truyện trong sách lại thay đổi lớn như thế.
Thụ Ảnh mặt ngoài thì bất động thanh sắc, nhưng cô biết tất cả không phù hợp!
Rất không phù hợp!
Lúc ấy khi đọc xong bộ truyện, cô tức điên lên, lập tức xóa bộ truyện này.
Cô nào biết có một ngày bản thân thế mà lại xuyên vào bộ truyện tam quan bất chính này, còn trở thành nhân vật thê thảm nhất bị mọi người ngược liên tục, kết cục còn thảm hơn cả kết cục của nữ xứng ác độc?
Thu Ảnh đỡ trán, bi ai thay cho bản thân.
Dòng suy nghĩ hỗn loạn của Dương Thụ Ảnh rất nhanh đã bị người khác đánh gãy, hóa ra các cô đã đến phòng khám sức khỏe.
Trần Tỉ quay đầu nhìn cái trán không ngừng chảy máu của đối phương, máu tươi đầm đìa.
Không nhìn thấy rõ ngũ quan diện mạo của đối phương, nhưng làn da quá trắng nơi vành tai và cổ của cô rất hiếm thấy ở nông thôn, anh cũng liếc mắt nhìn nhiều hơn một chút, tùy tiện hỏi: “Cần đưa cô vào không?”
Vừa nghe cũng biết chỉ là một câu khách sáo lễ phép mà thôi.
Thụ Ảnh tỉnh người lại, ngẩng đầu đang định cảm ơn, nói không cần, ai ngờ đôi mắt vừa ngước lên, lập tức nhìn thấy phần lưng được khoác bộ quân trang màu ôliu của người đàn ông, có một vệt máu rất lớn.
Thụ Ảnh: “!!!”
“Cái đó, cái đó, quần áo của anh…..” Bị tôi làm bẩn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trần Tỉ thấy cô sau khi nhảy xuống xe, nói chuyện cứ ấp úng, mày rậm nhíu lại, kiên nhẫn đã sớm bị vắt kiệt, anh chưa bao giờ nhìn thấy một nữ đồng chí nào phiền toái như vậy.
“Có thể cho tôi mượn áo của anh để khoác được không, tôi cảm thấy hơi lạnh.” Dưới sự rối rắm của Thụ Ảnh, đầu lưỡi vừa nhếch, nói thử, vừa mới nói xong thì cô cảm thấy bản thân thật ngu ngốc, lấy lí do đâu đâu.
Đôi mắt đen nhánh sắc bén sâu thẳm của Trần Tỉ, im lặng nhìn cô, nhìn đến mức mà Thụ Ảnh cảm thấy hốt hoảng trong lòng, còn tưởng rằng bản thân đã nói ra yêu cầu đại nghịch bất đạo gì.
Cô cũng không biết một chiếc áo khoác ở thời đại này quý hiếm bao nhiêu cộng thêm chuyện mượn quần áo của đối phương mặc là một chuyện rất thân mật, chỉ giữa những cặp đôi với nhau mới có thể làm được.
Nhưng mà bất tri bất giác cô lại không ngại một chút nào, mắt thấy đối phương dùng ánh mắt đạm mạc nhìn cô, không thèm quan tâm đến cô, nhấc chân thon chắc ở dưới mặt đất lên, chuẩn bị lái xe rời đi.
Thụ Ảnh ai một tiếng, vội vàng kéo lấy ống tay áo của anh, trước khi đối phương kịp tức giận, cắn răng, đành phải ăn ngay nói thật: “Áo ánh bị nhiễm máu của tôi, dơ rồi, anh cởi ra tôi giặt giúp anh.”
“Không cần.” Trần Tỉ lưu loát cởi áo ra, nhìn vết bẩn trên phần lưng, gạt chân chống xe đạp, thái độ vẫn đạm mạc xa cách như trời với đất, chân dài giẫm xuống đất, xe đạp lập tức chạy xa.
Cô ngơ ngẩn nhìn theo hướng người đàn ông đạp xe chạy đi, nếu đối phương không bỏ chuyện này trong lòng, thì cô cũng không nghĩ nhiều, ngược lại còn tự hỏi vấn đề bắt đầu trước đó, vì sao toàn bộ cốt truyện trong sách lại thay đổi lớn như thế.
Thụ Ảnh mặt ngoài thì bất động thanh sắc, nhưng cô biết tất cả không phù hợp!
Rất không phù hợp!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro