Thập Niên 70: Mỹ Nhân Kiều Mềm
Xà Phòng
Tiểu Cầm Bảo
2024-11-16 06:35:05
Khi chị dâu Hồng Tiểu Quyên vừa nói ra những lời này, ba Dương và anh trai Dương Kiến Quốc hai người đàn ông ngồi trên bàn không có phản ứng gì, không hề hứng thú với đề tài của mấy người phụ nữ.
Chỉ có mình vợ của anh ba Vương Dung đứng chia chén đũa, động tác hơi ngừng lại, nhanh chóng nhìn về phía cô em chồng Thụ Ảnh.
Chị dâu Vương Dung kinh ngạc vô cùng hỏi: “Em gái, em trét gì lên mặt vậy? Sao trắng bệch như thế? Nhóm nữ thanh niên tri thức kém xa em!”
Anh tư Dương Kiến Chương vừa mới bước vào cửa thì nghe thấy câu này của cô ta, buột miệng thốt ra: “Không trét cái gì cả, đó chỉ là xà phòng thôi!”
“A, hóa ra là xà…… Cái gì! Xà phòng?” Chị dâu Vương Dung trừng lớn đôi mắt giống như bị kích thích.
“Xà phòng?”
Ánh mắt của mấy người Dương gia trên bàn ăn giống như đèn pha, giật nảy mình nhìn về phía Thụ Ảnh đang ngồi.
Thấy mọi người ai cũng nhìn dì, ba đứa cháu trai và hai đứa cháu gái cũng ngây thơ tò mò ngó sang.
Dương Kiến Chương thấy biểu cảm giật mình của mọi người, lập tức nhận ra bản thân đã nói sai, đang định lừa gạt cho qua chuyện.
Bất thình lình có người xuất hiện ở phía sau anh vội vàng truy vấn: “Lão tứ, con nói rõ ràng cho mẹ, xà phòng gì?”
Dương Kiến Chương quay đầu, lập tức nhìn thấy mẹ Dương đang bưng một chén rau bắp dại lớn đứng lù lù ra đó, hoảng sợ, vò đầu ấp úng nói: “Con, con nói gì? Con nói là chỗ mấy nữ thanh niên tri thức có người dùng xà phòng…..”
“Mẹ, lúc nãy chú vừa mới nói em gái dùng xà phòng để rửa mặt!” Chị dâu Vương Dung chọc thủng lời nói dối của anh không hề khách khí.
“Chị dâu, nãy chị nghe nhầm rồi, lúc nãy em không nói thế.” Dương Kiến Chương chột dạ phản bác, nhưng mà cái cớ vừa nãy ngay cả anh cũng không tin, dùng vẻ mặt xin lỗi nhìn về phía em gái Thụ Ảnh, thầm hận cái miệng mình hại cái thân.
Phanh một tiếng mẹ Dương đặt chén cháo rau dại lên trên bàn, suốt quá trình bà luôn nhìn chằm chằm Thụ Ảnh.
Thụ Ảnh bị hơn hai mươi mấy con mắt của cả gia đình nhìn chằm chằm làm cho cả da đầu tê dại.
Vốn dĩ cảm thấy lấy đại cái cớ chắc không sao, bây giờ cảm thấy chuyện lớn hơn rồi, may mắn cô chỉ nói là xà phòng, chưa nói ra là xà phòng thơm.
Rốt cuộc bây giờ thiên tai vừa mới đi qua mười mấy năm, xà phòng ở nông thôn là một thứ rất hiếm lạ.
Bây giờ đại đa số người dân ở nông thôn ai cũng dùng phân tro, bồ kết các loại, nào có tiền mua thứ hiếm lạ như xà phòng.
“Do con thấy chỗ thanh niên trí thức có người dùng xà phòng để giặt đồ rất sạch sẽ, con thấy dùng khá ổn, nên trao đổi với người ta để lấy một cục.” Thụ Ảnh hàm hồ nói.
Mọi người nghe xong trong lòng giật nảy lên.
Mẹ Dương vội vàng hỏi: “Dùng thứ gì để đổi?”
Hai chị dâu cũng dựng lỗ tai lên nghe.
Cả nửa ngày trời Thụ Ảnh không nói ra được dùng thứ gì để đổi, sau khi suy nghĩ cẩn thận giá cả hàng hóa lúc này, đành phải trả lời nửa thật nửa giả: “Dùng….. Dùng hai mươi phân tiền để đổi.”
Vừa nói vừa giơ hai ngón tay ra.
Dương Thụ Ảnh cho rằng người Dương gia có thể chấp nhận giá cả này, nào biết khi vừa mới nói xong, hai chị dâu và mẹ Dương liên tiếp ngạc nhiên nói.
“Cái gì? Hai mươi phân tiền?”
“Hai mươi phân tiền?”
“Hai mươi phân tiền?”
Sắc mặt mẹ Dương cứng đờ lại cảm thấy hơi nhức người.
Nếu đây không phải là bà con gái mà bà yêu thương nhất, thì bà sẽ mắng nó là đứa nhỏ làm bại gia.
Người nhà quê như các bà đâu cần phải dùng thứ xa xỉ như thế.
Trái tim mẹ Dương đang nhỏ máu: “Ai u, xà phòng gì mà tận 20 phân tiền? Cũng quá đắt rồi, người lòng dạ hiểm ác nào bán cho con, không phải đang giựt tiền trắng trợn sao?”
Nói xong lại nhìn về phía Thụ Ảnh nói: “Không được, con gái, con mua từ ai, mẹ đi đòi tiền về giúp con!”
Dương Thụ Ảnh trợn tròn mắt.
“Em gái, hình như em quá phung phí rồi đúng không? Ngại nhiều tiền tiêu không hết sao?” Chị dâu cả Hồng Tiểu Quyên không nhịn được cứ nhắc mãi.
“Đúng vậy, nhanh chóng trả hàng lại đi!” Chị dâu Vương Dung ghen ghét tới mức đỏ cả mắt, thầm nghĩ xem với bộ dạng của cô em chồng, nói không chừng giá nhiều hơn 20 phân tiền.
Chỉ có mình vợ của anh ba Vương Dung đứng chia chén đũa, động tác hơi ngừng lại, nhanh chóng nhìn về phía cô em chồng Thụ Ảnh.
Chị dâu Vương Dung kinh ngạc vô cùng hỏi: “Em gái, em trét gì lên mặt vậy? Sao trắng bệch như thế? Nhóm nữ thanh niên tri thức kém xa em!”
Anh tư Dương Kiến Chương vừa mới bước vào cửa thì nghe thấy câu này của cô ta, buột miệng thốt ra: “Không trét cái gì cả, đó chỉ là xà phòng thôi!”
“A, hóa ra là xà…… Cái gì! Xà phòng?” Chị dâu Vương Dung trừng lớn đôi mắt giống như bị kích thích.
“Xà phòng?”
Ánh mắt của mấy người Dương gia trên bàn ăn giống như đèn pha, giật nảy mình nhìn về phía Thụ Ảnh đang ngồi.
Thấy mọi người ai cũng nhìn dì, ba đứa cháu trai và hai đứa cháu gái cũng ngây thơ tò mò ngó sang.
Dương Kiến Chương thấy biểu cảm giật mình của mọi người, lập tức nhận ra bản thân đã nói sai, đang định lừa gạt cho qua chuyện.
Bất thình lình có người xuất hiện ở phía sau anh vội vàng truy vấn: “Lão tứ, con nói rõ ràng cho mẹ, xà phòng gì?”
Dương Kiến Chương quay đầu, lập tức nhìn thấy mẹ Dương đang bưng một chén rau bắp dại lớn đứng lù lù ra đó, hoảng sợ, vò đầu ấp úng nói: “Con, con nói gì? Con nói là chỗ mấy nữ thanh niên tri thức có người dùng xà phòng…..”
“Mẹ, lúc nãy chú vừa mới nói em gái dùng xà phòng để rửa mặt!” Chị dâu Vương Dung chọc thủng lời nói dối của anh không hề khách khí.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Chị dâu, nãy chị nghe nhầm rồi, lúc nãy em không nói thế.” Dương Kiến Chương chột dạ phản bác, nhưng mà cái cớ vừa nãy ngay cả anh cũng không tin, dùng vẻ mặt xin lỗi nhìn về phía em gái Thụ Ảnh, thầm hận cái miệng mình hại cái thân.
Phanh một tiếng mẹ Dương đặt chén cháo rau dại lên trên bàn, suốt quá trình bà luôn nhìn chằm chằm Thụ Ảnh.
Thụ Ảnh bị hơn hai mươi mấy con mắt của cả gia đình nhìn chằm chằm làm cho cả da đầu tê dại.
Vốn dĩ cảm thấy lấy đại cái cớ chắc không sao, bây giờ cảm thấy chuyện lớn hơn rồi, may mắn cô chỉ nói là xà phòng, chưa nói ra là xà phòng thơm.
Rốt cuộc bây giờ thiên tai vừa mới đi qua mười mấy năm, xà phòng ở nông thôn là một thứ rất hiếm lạ.
Bây giờ đại đa số người dân ở nông thôn ai cũng dùng phân tro, bồ kết các loại, nào có tiền mua thứ hiếm lạ như xà phòng.
“Do con thấy chỗ thanh niên trí thức có người dùng xà phòng để giặt đồ rất sạch sẽ, con thấy dùng khá ổn, nên trao đổi với người ta để lấy một cục.” Thụ Ảnh hàm hồ nói.
Mọi người nghe xong trong lòng giật nảy lên.
Mẹ Dương vội vàng hỏi: “Dùng thứ gì để đổi?”
Hai chị dâu cũng dựng lỗ tai lên nghe.
Cả nửa ngày trời Thụ Ảnh không nói ra được dùng thứ gì để đổi, sau khi suy nghĩ cẩn thận giá cả hàng hóa lúc này, đành phải trả lời nửa thật nửa giả: “Dùng….. Dùng hai mươi phân tiền để đổi.”
Vừa nói vừa giơ hai ngón tay ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dương Thụ Ảnh cho rằng người Dương gia có thể chấp nhận giá cả này, nào biết khi vừa mới nói xong, hai chị dâu và mẹ Dương liên tiếp ngạc nhiên nói.
“Cái gì? Hai mươi phân tiền?”
“Hai mươi phân tiền?”
“Hai mươi phân tiền?”
Sắc mặt mẹ Dương cứng đờ lại cảm thấy hơi nhức người.
Nếu đây không phải là bà con gái mà bà yêu thương nhất, thì bà sẽ mắng nó là đứa nhỏ làm bại gia.
Người nhà quê như các bà đâu cần phải dùng thứ xa xỉ như thế.
Trái tim mẹ Dương đang nhỏ máu: “Ai u, xà phòng gì mà tận 20 phân tiền? Cũng quá đắt rồi, người lòng dạ hiểm ác nào bán cho con, không phải đang giựt tiền trắng trợn sao?”
Nói xong lại nhìn về phía Thụ Ảnh nói: “Không được, con gái, con mua từ ai, mẹ đi đòi tiền về giúp con!”
Dương Thụ Ảnh trợn tròn mắt.
“Em gái, hình như em quá phung phí rồi đúng không? Ngại nhiều tiền tiêu không hết sao?” Chị dâu cả Hồng Tiểu Quyên không nhịn được cứ nhắc mãi.
“Đúng vậy, nhanh chóng trả hàng lại đi!” Chị dâu Vương Dung ghen ghét tới mức đỏ cả mắt, thầm nghĩ xem với bộ dạng của cô em chồng, nói không chừng giá nhiều hơn 20 phân tiền.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro