Danh Tiếng
Tài Thần Thiên Kim
2024-08-10 18:21:27
“Đồ chó má nhà mày, mày lại ăn nói lung tung, tao…… Tao và mày cùng nhau đi chết!”
Phương Đường tức điên, muốn đi nhặt dao phay trên mặt đất thì thanh niên trí thức nam xắt rau phía trước đã lập tức tiến lên cướp đi, rau của anh ta mới cắt được một nửa thôi đấy.
“Đều im miệng, tôi mặc kệ anh chị có phải là người yêu hay không, tóm lại ở chỗ của tôi thì đều phải thành thật ngoan ngoãn vào cho tôi, không được phép gây sự, nếu không thì đừng trách tôi không nói tình cảm và viết đánh giá kém cho báo cáo công việc của mấy người!”
Đội trưởng Hoàng ra đòn sát thủ, ông ta là đội trưởng đại đội sản xuất, có khả năng bóp chặt vận mệnh của nhóm thanh niên trí thức này, mặc kệ là xin việc hay là đề cử vào Đại học Công Nông Binh thì đều cần đội trưởng Hoàng viết báo cáo và đóng dấu, không có con dấu của đội trưởng thì đám thanh niên trí thức đều không đi được đâu, cả đời đều chỉ có thể rúc ở làng quê miền núi này mà thôi.
Triệu Vỹ Kiệt cũng sợ, hậm hực câm miệng, ánh mắt thâm trầm nhìn Phương Đường, một lát nữa anh ta sẽ viết thư về cho nhà, con khốn này cứ chờ ở đó cho anh ta.
Đội trưởng Hoàng nổi giận đùng đùng rời đi, nhưng mà không bao lâu thì bác sĩ trong thôn đã tới xử lý vết thương, còn bôi thuốc cho Triệu Vỹ Kiệt.
Sự nổi giận của Phương Đường lần này làm nhóm thanh niên trí thức nam đều phải lau mắt mà nhìn, không ngờ cô lại cương liệt như vậy, đến giết người mà cũng dám.
Chuyện lần này cũng lan truyền rộng rãi ở trong thôn, truyền tới vài cái tai ngo ngoe rục rịch của mấy tên du thủ du thực, hơn nữa lời đồn đại còn được khuếch đại lên không ít.
“Mấy người biết không, thanh niên trí thức nữ mới tới kia, chính là cái người mà xinh đẹp nhất đấy. Thật không thể tin được, tối hôm qua cô ta đã cắt cổ một thanh niên trí thức nam định giở trò lưu manh, vết thương lớn như vậy, máu chảy đầy đất, thiếu chút nữa đã không còn mạng rồi.”
“Thật hay giả vậy? Tôi thấy thanh niên trí thức nữ kia đến dao cũng đều không nhấc nổi mà.”
“Sao lại không phải sự thật, ông Chung nói mà, ông ấy là người bôi thuốc cho thanh niên trí thức nam kia, đội trưởng Hoàng bảo ông ấy đi.”
“Ông Chung đã nói thì chắc chắn là thật, chậc chậc, thanh niên trí thức nữ kia nhìn con kiến cũng không dám dẫm, vậy mà tính tình lại rất mạnh mẽ như vậy sao!”
“Phụ nữ mạnh mẽ một chút mới tốt, nếu không sẽ dễ dàng bị bắt nạt. Thanh niên trí thức nữ kia còn xinh đẹp như vậy, không gắt một chút thì đến xương cốt cũng đều bị người ta ăn sạch.”
Phụ nữ trong thôn ăn không ngồi rồi, chưa đến nửa ngày đã truyền hành vi anh dũng của Phương Đường khắp toàn đại đội, đến cả đại đội bên cạnh cũng đều nghe nói, biết đại đội Núi Đầu Trâu có một thanh niên trí thức nữ có võ nghệ cao cường lại xinh đẹp, đến cắt cổ người ta mà cũng đều không thèm chớp mắt.
Kết quả là, đám thanh niên du thủ du thực trong phạm phạm vi trăm dặm quanh đây đều có chút sợ hãi, bọn họ chỉ muốn chiếm chút hời thôi, nhưng không muốn mất mạng, vẫn là nên cứ từ từ đã, thanh niên trí thức nữ xinh đẹp thì có rất nhiều, lại nhát gan dễ bắt nạt, vì vậy bọn họ không dám đi trêu chọc con cọp cái kia đâu.
Không chỉ có người dân trong các thôn thay đổi thái độ với Phương Đường, mà Bạch An Kỳ và Văn Tĩnh cũng thành thật hơn không ít, đặc biệt là Bạch An Kỳ, đã không dám vênh mặt hất hàm sai khiến ở trước mặt Phương Đường nữa, chỉ sợ Phương Đường cũng cho cô ta nếm thử một nhát dao.
Phương Đường cũng than thở không thôi, quả nhiên người quá lương thiện sẽ bị người khinh, làm người không thể quá thành thật quá dễ tính, nếu không về sau cô sẽ càng ngày càng khó mà có tiếng nói.
Phương Đường tức điên, muốn đi nhặt dao phay trên mặt đất thì thanh niên trí thức nam xắt rau phía trước đã lập tức tiến lên cướp đi, rau của anh ta mới cắt được một nửa thôi đấy.
“Đều im miệng, tôi mặc kệ anh chị có phải là người yêu hay không, tóm lại ở chỗ của tôi thì đều phải thành thật ngoan ngoãn vào cho tôi, không được phép gây sự, nếu không thì đừng trách tôi không nói tình cảm và viết đánh giá kém cho báo cáo công việc của mấy người!”
Đội trưởng Hoàng ra đòn sát thủ, ông ta là đội trưởng đại đội sản xuất, có khả năng bóp chặt vận mệnh của nhóm thanh niên trí thức này, mặc kệ là xin việc hay là đề cử vào Đại học Công Nông Binh thì đều cần đội trưởng Hoàng viết báo cáo và đóng dấu, không có con dấu của đội trưởng thì đám thanh niên trí thức đều không đi được đâu, cả đời đều chỉ có thể rúc ở làng quê miền núi này mà thôi.
Triệu Vỹ Kiệt cũng sợ, hậm hực câm miệng, ánh mắt thâm trầm nhìn Phương Đường, một lát nữa anh ta sẽ viết thư về cho nhà, con khốn này cứ chờ ở đó cho anh ta.
Đội trưởng Hoàng nổi giận đùng đùng rời đi, nhưng mà không bao lâu thì bác sĩ trong thôn đã tới xử lý vết thương, còn bôi thuốc cho Triệu Vỹ Kiệt.
Sự nổi giận của Phương Đường lần này làm nhóm thanh niên trí thức nam đều phải lau mắt mà nhìn, không ngờ cô lại cương liệt như vậy, đến giết người mà cũng dám.
Chuyện lần này cũng lan truyền rộng rãi ở trong thôn, truyền tới vài cái tai ngo ngoe rục rịch của mấy tên du thủ du thực, hơn nữa lời đồn đại còn được khuếch đại lên không ít.
“Mấy người biết không, thanh niên trí thức nữ mới tới kia, chính là cái người mà xinh đẹp nhất đấy. Thật không thể tin được, tối hôm qua cô ta đã cắt cổ một thanh niên trí thức nam định giở trò lưu manh, vết thương lớn như vậy, máu chảy đầy đất, thiếu chút nữa đã không còn mạng rồi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Thật hay giả vậy? Tôi thấy thanh niên trí thức nữ kia đến dao cũng đều không nhấc nổi mà.”
“Sao lại không phải sự thật, ông Chung nói mà, ông ấy là người bôi thuốc cho thanh niên trí thức nam kia, đội trưởng Hoàng bảo ông ấy đi.”
“Ông Chung đã nói thì chắc chắn là thật, chậc chậc, thanh niên trí thức nữ kia nhìn con kiến cũng không dám dẫm, vậy mà tính tình lại rất mạnh mẽ như vậy sao!”
“Phụ nữ mạnh mẽ một chút mới tốt, nếu không sẽ dễ dàng bị bắt nạt. Thanh niên trí thức nữ kia còn xinh đẹp như vậy, không gắt một chút thì đến xương cốt cũng đều bị người ta ăn sạch.”
Phụ nữ trong thôn ăn không ngồi rồi, chưa đến nửa ngày đã truyền hành vi anh dũng của Phương Đường khắp toàn đại đội, đến cả đại đội bên cạnh cũng đều nghe nói, biết đại đội Núi Đầu Trâu có một thanh niên trí thức nữ có võ nghệ cao cường lại xinh đẹp, đến cắt cổ người ta mà cũng đều không thèm chớp mắt.
Kết quả là, đám thanh niên du thủ du thực trong phạm phạm vi trăm dặm quanh đây đều có chút sợ hãi, bọn họ chỉ muốn chiếm chút hời thôi, nhưng không muốn mất mạng, vẫn là nên cứ từ từ đã, thanh niên trí thức nữ xinh đẹp thì có rất nhiều, lại nhát gan dễ bắt nạt, vì vậy bọn họ không dám đi trêu chọc con cọp cái kia đâu.
Không chỉ có người dân trong các thôn thay đổi thái độ với Phương Đường, mà Bạch An Kỳ và Văn Tĩnh cũng thành thật hơn không ít, đặc biệt là Bạch An Kỳ, đã không dám vênh mặt hất hàm sai khiến ở trước mặt Phương Đường nữa, chỉ sợ Phương Đường cũng cho cô ta nếm thử một nhát dao.
Phương Đường cũng than thở không thôi, quả nhiên người quá lương thiện sẽ bị người khinh, làm người không thể quá thành thật quá dễ tính, nếu không về sau cô sẽ càng ngày càng khó mà có tiếng nói.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro