Tố Cáo
Tài Thần Thiên Kim
2024-08-10 18:21:27
Bạch An Kỳ đã biết mình bị ghi là nghỉ làm, cô ta tức giận đến mức bật khóc, chỉ là ngủ muộn một chút mà bị phạt nặng như vậy sao?
Buổi chiều, cô ta bị đội trưởng Hoàng gọi tới làm việc, ông ra lệnh cho cô ta phải cuốc xong một mảnh đất, nếu không sẽ bị trừng phạt vì tội buông thả và không nghe lời chỉ huy xử phạt, thanh niên trí thức khuyên cô ta rằng nếu theo học trường đại học Công Nông, thư giới thiệu của đội trưởng sản xuất rất quan trọng nên cô ta phải để lại ấn tượng tốt với đội trưởng Hoàng.
Dù Bạch An Kỳ có tùy hứng tới đâu thì cô ta cũng biết tầm quan trọng của việc này, nên cô ta chỉ đành ấm ức mà đi làm việc.
“Đội trưởng, Phương Đường không làm việc!” Lòng ghen tị khiến cho Bạch An Kỳ lớn tiếng tố cáo.
Tang Mặc là người đẹp nhất trong số tất cả các thanh niên nam có học, ngay ngày đầu tiên cô ta đã yêu người đàn ông này, muốn từ từ tiếp cận anh, nhưng làm sao có thể ngờ được là con khốn nạn Phương Đường này lại hành động nhanh như vậy, vừa mới đến hai ngày mà đã tiếp cận được với Tang Mặc rồi.
Người mà Bạch An Kỳ ghét nhất lúc này chính là Phương Đường, cô ta mong đội trưởng Hoàng sẽ trừng phạt con khốn này thật nặng.
Đội trưởng Hoàng chắp tay sau lưng đi tới, Phương Đường đưa tay chỉ cho anh ta xem vết phồng rộp: “Tay tôi bị thương, Tang Mặc có lòng tốt nên đã giúp tôi.”
“Tốt nhất là tự mình làm đi!”
Đội trưởng Hoàng khinh thường khịt mũi, nhưng cũng không nói gì, chỉ nhìn kết quả, không nhìn quá trình, Phương Đường có bản lĩnh để đàn ông làm việc cho mình nên đội trưởng cũng không có gì để nói.
“Đội trưởng, Phương Đường lười biếng, sao không trừng phạt cô ta?” Bạch An Kỳ vội vàng hỏi.
Sắc mặt của đội trưởng Hoàng tối sầm lại, ông ghét nhất việc bị ra lệnh, đặc biệt là bởi một cô bé, cô ta không lớn cũng không nhỏ, lại không hiểu lễ nghĩa.
“Cô cũng có thể nhờ người khác làm hộ mình!”
Đội trưởng Hoàng mang sắc mặt u ám rời đi, vốn dĩ ông ấy đã rất ghét Phương Đường, nhưng khi so với Bạch An Kỳ thì lại thấy Phương Đường thuận mắt hơn nhiều.
Bạch An Kỳ tức giận đến mức giậm chân, oán hận mà trừng mắt nhìn về phía Phương Đường, đồ hồ ly tinh không biết xấu hổ!
Phương Đường không sợ cô ta nên lấy một hòn đá trên mặt đất và ném vào người phụ nữ đó.
“A……”
Bạch An Kỳ sợ hãi hét lên, nhưng hòn đá không trúng cô ta mà rơi xuống chân cô ta, Phương Đường cũng làm mặt lạnh với cô ta, Bạch An Kỳ tức giận đến mức toàn thân run rẩy, nhưng cô ta cũng không thể làm gì được Phương Đường.
Đây không phải là ở khu phố cũ, không ai biết cha cô ta là giám đốc cửa hàng bách hóa, cũng không có ai nịnh nọt cô ta như một ngôi sao cả. Bạch An Kỳ không ngốc, cô ta biết đội trưởng Hoàng không thích cô ta, nhưng cũng may là đội trưởng Hoàng cũng không thích Phương Đường.
Bạch An Kỳ nghĩ ra một ý kiến hay, nếu Phương Đường và Triệu Vỹ Kiệt ở bên nhau, thì danh tiếng sẽ không tốt, Tang Mặc cũng sẽ không để ý đến cô nữa.
Nghĩ đến số phận của Phương Đường sau khi danh tiếng bị hủy hoại, người gặp người ghét, tâm trạng của Bạch An Kỳ trở nên rất tốt, thò tay vào túi tiền, bên trong có mấy tấm vé, định đổi lấy trứng gà với dân làng.
Buổi chiều, cô ta bị đội trưởng Hoàng gọi tới làm việc, ông ra lệnh cho cô ta phải cuốc xong một mảnh đất, nếu không sẽ bị trừng phạt vì tội buông thả và không nghe lời chỉ huy xử phạt, thanh niên trí thức khuyên cô ta rằng nếu theo học trường đại học Công Nông, thư giới thiệu của đội trưởng sản xuất rất quan trọng nên cô ta phải để lại ấn tượng tốt với đội trưởng Hoàng.
Dù Bạch An Kỳ có tùy hứng tới đâu thì cô ta cũng biết tầm quan trọng của việc này, nên cô ta chỉ đành ấm ức mà đi làm việc.
“Đội trưởng, Phương Đường không làm việc!” Lòng ghen tị khiến cho Bạch An Kỳ lớn tiếng tố cáo.
Tang Mặc là người đẹp nhất trong số tất cả các thanh niên nam có học, ngay ngày đầu tiên cô ta đã yêu người đàn ông này, muốn từ từ tiếp cận anh, nhưng làm sao có thể ngờ được là con khốn nạn Phương Đường này lại hành động nhanh như vậy, vừa mới đến hai ngày mà đã tiếp cận được với Tang Mặc rồi.
Người mà Bạch An Kỳ ghét nhất lúc này chính là Phương Đường, cô ta mong đội trưởng Hoàng sẽ trừng phạt con khốn này thật nặng.
Đội trưởng Hoàng chắp tay sau lưng đi tới, Phương Đường đưa tay chỉ cho anh ta xem vết phồng rộp: “Tay tôi bị thương, Tang Mặc có lòng tốt nên đã giúp tôi.”
“Tốt nhất là tự mình làm đi!”
Đội trưởng Hoàng khinh thường khịt mũi, nhưng cũng không nói gì, chỉ nhìn kết quả, không nhìn quá trình, Phương Đường có bản lĩnh để đàn ông làm việc cho mình nên đội trưởng cũng không có gì để nói.
“Đội trưởng, Phương Đường lười biếng, sao không trừng phạt cô ta?” Bạch An Kỳ vội vàng hỏi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sắc mặt của đội trưởng Hoàng tối sầm lại, ông ghét nhất việc bị ra lệnh, đặc biệt là bởi một cô bé, cô ta không lớn cũng không nhỏ, lại không hiểu lễ nghĩa.
“Cô cũng có thể nhờ người khác làm hộ mình!”
Đội trưởng Hoàng mang sắc mặt u ám rời đi, vốn dĩ ông ấy đã rất ghét Phương Đường, nhưng khi so với Bạch An Kỳ thì lại thấy Phương Đường thuận mắt hơn nhiều.
Bạch An Kỳ tức giận đến mức giậm chân, oán hận mà trừng mắt nhìn về phía Phương Đường, đồ hồ ly tinh không biết xấu hổ!
Phương Đường không sợ cô ta nên lấy một hòn đá trên mặt đất và ném vào người phụ nữ đó.
“A……”
Bạch An Kỳ sợ hãi hét lên, nhưng hòn đá không trúng cô ta mà rơi xuống chân cô ta, Phương Đường cũng làm mặt lạnh với cô ta, Bạch An Kỳ tức giận đến mức toàn thân run rẩy, nhưng cô ta cũng không thể làm gì được Phương Đường.
Đây không phải là ở khu phố cũ, không ai biết cha cô ta là giám đốc cửa hàng bách hóa, cũng không có ai nịnh nọt cô ta như một ngôi sao cả. Bạch An Kỳ không ngốc, cô ta biết đội trưởng Hoàng không thích cô ta, nhưng cũng may là đội trưởng Hoàng cũng không thích Phương Đường.
Bạch An Kỳ nghĩ ra một ý kiến hay, nếu Phương Đường và Triệu Vỹ Kiệt ở bên nhau, thì danh tiếng sẽ không tốt, Tang Mặc cũng sẽ không để ý đến cô nữa.
Nghĩ đến số phận của Phương Đường sau khi danh tiếng bị hủy hoại, người gặp người ghét, tâm trạng của Bạch An Kỳ trở nên rất tốt, thò tay vào túi tiền, bên trong có mấy tấm vé, định đổi lấy trứng gà với dân làng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro