Tôi Tự Nấu
Tài Thần Thiên Kim
2024-08-10 18:21:27
Ở bên cạnh, Phương Đường cũng đang rửa chân, Trương Vệ Hồng đun nước nóng, cơm tối mỗi người tự nấu. Lương thực mà đội trưởng Hoàng đưa đến, một nửa là lương thực tinh, một nửa là lương thực phụ, mỗi người hai mươi cân, không tính là nhiều, miễn cưỡng có thể no được một nửa.
“Chúng ta bàn bạc chuyện nấu cơm đi. Bốn người chúng ta, nấu riêng quá phiền phức, không bằng nấu chung, một tuần thay phiên nhau làm, thế nào?” Trương Vệ Hồng đề nghị.
“Tôi không có ý kiến.” Văn Tĩnh ủng hộ.
“Tôi cũng không có ý kiến.” Phương Đường nói.
“Nấu chung cũng được. Tôi không biết nấu cơm, ở nhà ngay cả bát tôi cũng không rửa.” Bạch An Kỳ vừa nói vừa lấy kìm cắt móng tay. Tay cô ta trắng nõn, móng tay màu hồng được cắt tỉa gọn gàng, nhìn qua là biết không phải bàn tay thường xuyên làm việc nhà.
Trương Vệ Hồng cau mày, Bạch An Kỳ có dáng vẻ yểu điệu, quả thực không giống như người biết làm việc nhà. Cô ta bèn nói: “Vậy ngoại trừ An Kỳ, ba chúng ta luân phiên?”
Bạch An Kỳ đắc ý nhướng mày, còn nói: “Tuy tôi không nấu cơm, nhưng tôi có lạp xưởng và thịt hộp, có thể góp phần.”
Cô ta mang theo không ít tiền và phiếu lương thực, ăn xong sẽ đi mua tiếp ở hợp tác xã cung tiêu trong thị trấn. Dù sao nhà cô ta cũng có điều kiện, dùng hết thì bảo cha mẹ gửi đến.
Văn Tĩnh vốn dĩ không muốn, lập tức cười, đáp: “Được, tôi không có vấn đề gì.”
Bạch An Kỳ càng đắc ý hơn, khiêu khích nhìn Phương Đường, hừ, đẹp thì có ích gì, cô có gia thế tốt như cô ta không?
Nhiều nhất là một năm cô ta có thể về thành phố học Đại học Công Nông Binh, đến lúc đó cô ta sẽ là sinh viên đại học vinh quang. Ngay cả đầu ngón chân của cô ta thì Phương Đường cũng không bằng, đợi thêm vài ngày nữa, những thanh niên trí thức kia sẽ biết, ai mới thật sự là công chúa.
“Tôi không đồng ý, ba người các cô nấu chung đi. Tôi tự nấu.”
Phương Đường từ chối. Ở đời trước, Bạch An Kỳ cũng nói như vậy, nhưng cô ta không hề góp lạp xưởng và thịt hộp. Sau đó Văn Tĩnh cũng không nấu cơm nữa, chỉ còn lại cô và Trương Vệ Hồng nấu. Bốn người nấu chung nhưng chỉ có hai người họ nấu cơm, hai người kia thì thản nhiên ăn cơm thừa.
“Chúng ta là người sống cùng phòng, nấu chung tốt hơn.” Trương Vệ Hồng khuyên nhủ. Mới ngày đầu tiên, cô ta đã tự xem mình là người đứng đầu ký túc xá, cảm thấy Phương Đường có tư tưởng chủ nghĩa cá nhân quá nghiêm trọng, như vậy không có lợi cho việc đoàn kết.
Phương Đường cười lạnh một tiếng, chỉ vào Bạch An Kỳ nói: “Cô ta không nấu cơm, tôi cũng không nấu, các cô đồng ý hết thì tôi mới nấu chung.”
“Cô dựa vào cái gì mà so sánh với tôi. Tôi có lạp xưởng và thịt hộp, cô có không?” Bạch An Kỳ vênh vang đắc ý. Phương Đường này lúc nào cũng mặc quần áo cũ, hiển nhiên là gia cảnh không tốt, có thể so sánh với cô ta được sao?
“Nói miệng thì ai mà không nói được. Cô lấy ra đây xem nào. Tôi còn nói tôi có thịt rồng đây.” Phương Đường chế giễu.
“Chúng ta bàn bạc chuyện nấu cơm đi. Bốn người chúng ta, nấu riêng quá phiền phức, không bằng nấu chung, một tuần thay phiên nhau làm, thế nào?” Trương Vệ Hồng đề nghị.
“Tôi không có ý kiến.” Văn Tĩnh ủng hộ.
“Tôi cũng không có ý kiến.” Phương Đường nói.
“Nấu chung cũng được. Tôi không biết nấu cơm, ở nhà ngay cả bát tôi cũng không rửa.” Bạch An Kỳ vừa nói vừa lấy kìm cắt móng tay. Tay cô ta trắng nõn, móng tay màu hồng được cắt tỉa gọn gàng, nhìn qua là biết không phải bàn tay thường xuyên làm việc nhà.
Trương Vệ Hồng cau mày, Bạch An Kỳ có dáng vẻ yểu điệu, quả thực không giống như người biết làm việc nhà. Cô ta bèn nói: “Vậy ngoại trừ An Kỳ, ba chúng ta luân phiên?”
Bạch An Kỳ đắc ý nhướng mày, còn nói: “Tuy tôi không nấu cơm, nhưng tôi có lạp xưởng và thịt hộp, có thể góp phần.”
Cô ta mang theo không ít tiền và phiếu lương thực, ăn xong sẽ đi mua tiếp ở hợp tác xã cung tiêu trong thị trấn. Dù sao nhà cô ta cũng có điều kiện, dùng hết thì bảo cha mẹ gửi đến.
Văn Tĩnh vốn dĩ không muốn, lập tức cười, đáp: “Được, tôi không có vấn đề gì.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạch An Kỳ càng đắc ý hơn, khiêu khích nhìn Phương Đường, hừ, đẹp thì có ích gì, cô có gia thế tốt như cô ta không?
Nhiều nhất là một năm cô ta có thể về thành phố học Đại học Công Nông Binh, đến lúc đó cô ta sẽ là sinh viên đại học vinh quang. Ngay cả đầu ngón chân của cô ta thì Phương Đường cũng không bằng, đợi thêm vài ngày nữa, những thanh niên trí thức kia sẽ biết, ai mới thật sự là công chúa.
“Tôi không đồng ý, ba người các cô nấu chung đi. Tôi tự nấu.”
Phương Đường từ chối. Ở đời trước, Bạch An Kỳ cũng nói như vậy, nhưng cô ta không hề góp lạp xưởng và thịt hộp. Sau đó Văn Tĩnh cũng không nấu cơm nữa, chỉ còn lại cô và Trương Vệ Hồng nấu. Bốn người nấu chung nhưng chỉ có hai người họ nấu cơm, hai người kia thì thản nhiên ăn cơm thừa.
“Chúng ta là người sống cùng phòng, nấu chung tốt hơn.” Trương Vệ Hồng khuyên nhủ. Mới ngày đầu tiên, cô ta đã tự xem mình là người đứng đầu ký túc xá, cảm thấy Phương Đường có tư tưởng chủ nghĩa cá nhân quá nghiêm trọng, như vậy không có lợi cho việc đoàn kết.
Phương Đường cười lạnh một tiếng, chỉ vào Bạch An Kỳ nói: “Cô ta không nấu cơm, tôi cũng không nấu, các cô đồng ý hết thì tôi mới nấu chung.”
“Cô dựa vào cái gì mà so sánh với tôi. Tôi có lạp xưởng và thịt hộp, cô có không?” Bạch An Kỳ vênh vang đắc ý. Phương Đường này lúc nào cũng mặc quần áo cũ, hiển nhiên là gia cảnh không tốt, có thể so sánh với cô ta được sao?
“Nói miệng thì ai mà không nói được. Cô lấy ra đây xem nào. Tôi còn nói tôi có thịt rồng đây.” Phương Đường chế giễu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro