Thập Niên 70: Mỹ Nhân Mềm Mại Được Sủng Hằng Ngày
Chương 58
Thứ Lộ
2024-10-21 08:20:28
----
Toa xe lửa chạy trên đường ray, ngược chiều luôn có những chuyến xe khác, gió bụi bốc lên, còn vô cùng cùng ồn ào.
Đến giờ cơm tối, các hành khách có điều kiện tốt đều bỏ tiền ra mua thức ăn trên xe lửa.
Đây là lần đầu tiên Giản Lộ ăn cơm trên xe lửa thập niên 70, mùi vị cũng không tệ, một phần thịt lợn quay và một phần ngỗng quay, thịt được chặt nhỏ ra, mùi thơm tỏa ra bốn phía. Cô xuyên qua đây hơn một tháng, chỉ có đêm hôm đó được ăn thịt, bây giờ ở trên xe lửa được ăn một bụng thịt, thật sự rất hạnh phúc.
Nhưng mà đa số hành khách đều tiếc tiền để mua đồ ăn trên xe, phần lớn là mọi người đem đồ ăn theo. Ba người ngồi đối diện Giản Lộ cũng lấy bánh lớn từ trong túi ra gặm, vừa gặm vừa nhìn thức ăn đối diện, cũng coi như là được ăn đi.
Đi tàu hoả mất năm ngày, lúc đầu Giản Lộ vừa tò mò vừa thấy những thứ này mới mẻ nên Giản Lộ có thể chịu được nhưng đến ngày thứ ba cô bắt đầu cảm thấy khó chịu.
Ghế cứng đúng là cứng thật, dù mấy người bọn họ cũng có hoạt động cho giãn gân giãn cốt, nhưng mà sau đó thì ngồi vẫn đau, tay chân bủn rủn, rã rời.
"Em phải thường xuyên xoa bóp chân, như vậy mới không mỏi, đi đứng cũng dễ dàng hơn."
Phùng Tú Tuệ có kinh nghiệm, đưa tay xoa bóp bắp chân cho Giản Lộ, sức của cô ấy lớn hơn Giản Lộ rất nhiều, hiệu quả tự nhiên cũng tốt hơn không ít.
Giản Lộ không muốn làm phiền người khác, kết quả Phùng Tú Tuệ nhiệt tình vô cùng, khiến cô chỉ có thể liên tục nói cảm ơn.
Xoa bóp cho Giản Lộ xong, Phùng Tú Tuệ để cho con trai nhảy nhót trong xe một xíu, trẻ con thường chạy nhảy, so với người lớn tốt hơn nhiều.
"Con trai, đi tìm ba con đi, bảo ba dẫn con đi chạy nhảy."
Phùng Tú Tuệ nói một tiếng, nhóc con vội vàng chạy sang thùng xe khác, Lương Hải Sinh gặp chiến hữu lúc trước, đang nói chuyện với người ta
"Đây là lần đầu tiên em ngồi xe lửa đúng không, vừa ngồi mà đã bị bắt ngồi lâu như vậy, có phải rất khó chịu không?"
"Đúng rồi ạ."
Giản Lộ cũng không giấu giếm, cô thật sự không nghĩ tới năm ngày này trôi qua lâu quâ, trong khoảng thời gian ngắn cô thật sự không muốn ngồi xe lửa nữa.
"Đến nơi là tốt rồi, xuống xe lửa chúng chúng ta đi ăn cơm trước, rồi nghỉ ngơi một chút, đợi buổi chiều hẵn ngồi thuyền đi đến đảo."
Phùng Tú Tuệ sực nhớ đến chuyện gì đó vội hỏi cô:
"Em có bị say sóng không? Không phải giống như chèo thuyền ở sống suối nhỏ, này là ở trên biển, ngoài biển sóng rất lớn, cũng không thể đến nơi nhanh được."
Phùng Tú Tuệ nhớ tới chính mình lần đầu tiên theo chồng đi ra đảo, khó chịu không chịu được, xuống thuyền xong ói muốn chết.
Ở đó vài năm cô mới quen được.
Giản Lộ tất nhiên không bị say sóng trước kia cô rất thích đi nghỉ dưỡng ngoài đảo, nhưng nguyên thân đương nhiên là chưa từng.
"Hẳn là không sao đâu ạ."
"Đợi đến thành phố H, để chị nhìn xem có quýt không, chị chuẩn bị cho em một ít vỏ quýt, lúc trước bị say sóng chị cũng dựa vào nó đấy."
Phùng Tú Tuệ suy nghĩ chu đáo, vừa nhiệt tình lại cẩn thận, nhắc tới chuyện này rốt cục là nhịn không được hỏi thăm chuyện của Giản Lộ và Trình Tranh.
Dù sao, có thể đồng ý gả đi, còn đi theo đến quân ngũ là chuyện rất hiếm, đương nhiên chuyện Trình Tranh rất xuất sắc cũng là thật.
"Chị nghe dì Vương nói, lúc trước em đã thích Trình Tranh rồi?"
Đối với mấy loại trò chuyện này, mặt của Phùng Tú Tuệ cũng hớn hở hơn rất nhiều, gương mặt kia giống như đang đợi một tin tức lớn, chỉ thiếu hạt dưa trên tay để cắn thôi.
Giản Lộ lúc đầu là sửng sốt, lập tức nhớ tới ngày đó vì đả kích mấy người họ Hà mà nói, lời nói ra rồi không có cách nào nuốt lại, cô cũng chỉ có thể gật gật đầu, giả bộ vài phần ngượng ngùng đáp:
"Dạ!"
Toa xe lửa chạy trên đường ray, ngược chiều luôn có những chuyến xe khác, gió bụi bốc lên, còn vô cùng cùng ồn ào.
Đến giờ cơm tối, các hành khách có điều kiện tốt đều bỏ tiền ra mua thức ăn trên xe lửa.
Đây là lần đầu tiên Giản Lộ ăn cơm trên xe lửa thập niên 70, mùi vị cũng không tệ, một phần thịt lợn quay và một phần ngỗng quay, thịt được chặt nhỏ ra, mùi thơm tỏa ra bốn phía. Cô xuyên qua đây hơn một tháng, chỉ có đêm hôm đó được ăn thịt, bây giờ ở trên xe lửa được ăn một bụng thịt, thật sự rất hạnh phúc.
Nhưng mà đa số hành khách đều tiếc tiền để mua đồ ăn trên xe, phần lớn là mọi người đem đồ ăn theo. Ba người ngồi đối diện Giản Lộ cũng lấy bánh lớn từ trong túi ra gặm, vừa gặm vừa nhìn thức ăn đối diện, cũng coi như là được ăn đi.
Đi tàu hoả mất năm ngày, lúc đầu Giản Lộ vừa tò mò vừa thấy những thứ này mới mẻ nên Giản Lộ có thể chịu được nhưng đến ngày thứ ba cô bắt đầu cảm thấy khó chịu.
Ghế cứng đúng là cứng thật, dù mấy người bọn họ cũng có hoạt động cho giãn gân giãn cốt, nhưng mà sau đó thì ngồi vẫn đau, tay chân bủn rủn, rã rời.
"Em phải thường xuyên xoa bóp chân, như vậy mới không mỏi, đi đứng cũng dễ dàng hơn."
Phùng Tú Tuệ có kinh nghiệm, đưa tay xoa bóp bắp chân cho Giản Lộ, sức của cô ấy lớn hơn Giản Lộ rất nhiều, hiệu quả tự nhiên cũng tốt hơn không ít.
Giản Lộ không muốn làm phiền người khác, kết quả Phùng Tú Tuệ nhiệt tình vô cùng, khiến cô chỉ có thể liên tục nói cảm ơn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Xoa bóp cho Giản Lộ xong, Phùng Tú Tuệ để cho con trai nhảy nhót trong xe một xíu, trẻ con thường chạy nhảy, so với người lớn tốt hơn nhiều.
"Con trai, đi tìm ba con đi, bảo ba dẫn con đi chạy nhảy."
Phùng Tú Tuệ nói một tiếng, nhóc con vội vàng chạy sang thùng xe khác, Lương Hải Sinh gặp chiến hữu lúc trước, đang nói chuyện với người ta
"Đây là lần đầu tiên em ngồi xe lửa đúng không, vừa ngồi mà đã bị bắt ngồi lâu như vậy, có phải rất khó chịu không?"
"Đúng rồi ạ."
Giản Lộ cũng không giấu giếm, cô thật sự không nghĩ tới năm ngày này trôi qua lâu quâ, trong khoảng thời gian ngắn cô thật sự không muốn ngồi xe lửa nữa.
"Đến nơi là tốt rồi, xuống xe lửa chúng chúng ta đi ăn cơm trước, rồi nghỉ ngơi một chút, đợi buổi chiều hẵn ngồi thuyền đi đến đảo."
Phùng Tú Tuệ sực nhớ đến chuyện gì đó vội hỏi cô:
"Em có bị say sóng không? Không phải giống như chèo thuyền ở sống suối nhỏ, này là ở trên biển, ngoài biển sóng rất lớn, cũng không thể đến nơi nhanh được."
Phùng Tú Tuệ nhớ tới chính mình lần đầu tiên theo chồng đi ra đảo, khó chịu không chịu được, xuống thuyền xong ói muốn chết.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ở đó vài năm cô mới quen được.
Giản Lộ tất nhiên không bị say sóng trước kia cô rất thích đi nghỉ dưỡng ngoài đảo, nhưng nguyên thân đương nhiên là chưa từng.
"Hẳn là không sao đâu ạ."
"Đợi đến thành phố H, để chị nhìn xem có quýt không, chị chuẩn bị cho em một ít vỏ quýt, lúc trước bị say sóng chị cũng dựa vào nó đấy."
Phùng Tú Tuệ suy nghĩ chu đáo, vừa nhiệt tình lại cẩn thận, nhắc tới chuyện này rốt cục là nhịn không được hỏi thăm chuyện của Giản Lộ và Trình Tranh.
Dù sao, có thể đồng ý gả đi, còn đi theo đến quân ngũ là chuyện rất hiếm, đương nhiên chuyện Trình Tranh rất xuất sắc cũng là thật.
"Chị nghe dì Vương nói, lúc trước em đã thích Trình Tranh rồi?"
Đối với mấy loại trò chuyện này, mặt của Phùng Tú Tuệ cũng hớn hở hơn rất nhiều, gương mặt kia giống như đang đợi một tin tức lớn, chỉ thiếu hạt dưa trên tay để cắn thôi.
Giản Lộ lúc đầu là sửng sốt, lập tức nhớ tới ngày đó vì đả kích mấy người họ Hà mà nói, lời nói ra rồi không có cách nào nuốt lại, cô cũng chỉ có thể gật gật đầu, giả bộ vài phần ngượng ngùng đáp:
"Dạ!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro