Thập Niên 70, Mỹ Nhân Mềm Mại Trong Đại Viện Đươc Quân Nhân Xuất Ngũ Cưng Chiều
Chương 30
Thứ Lộ
2024-08-17 08:47:26
Lúc đó, đứa trẻ mới lớn nhìn chú ba quát bà nội mình, còn dám đến nhà máy cướp công việc của bố mẹ mình, lập tức đuổi người ta ra ngoài, lại tìm lãnh đạo nhà máy, lúc này mới giữ được công việc của nhà họ Hứa. Bà Hứa tìm một người họ hàng xa thay thế trước, muốn đợi đến khi cháu lớn rồi sẽ tiếp quản.
"Anh ơi, anh mau tìm cho chúng em một chị dâu đi." Hứa Thịnh Nhã bưng bát sứ, ngửi thấy mùi thuốc bắc chua đắng, liếc nhìn anh trai.
"Mau uống thuốc đi." Hứa Thịnh Kiệt gật đầu với em gái, Tiểu Nhã luôn rất ngoan ngoãn, ngoại trừ lúc uống thuốc, lúc nào cũng phải chậm chạp một chút.
Hứa Thịnh Nhã từ trong bụng mẹ đã mang theo bệnh, tim không tốt, phải uống thuốc lâu dài, cô bé chống khuỷu tay lên bàn, cái đầu nhỏ như muốn vùi vào bát, uống từng ngụm thuốc đen ngòm.
Chu Vân nhìn thấy cháu gái uống thuốc rất vất vả, vội vàng đứng dậy, lưng còng đi đến ngăn kéo tủ quần áo lấy ra một chiếc khăn tay: "Tiểu Nhã mau uống đi, uống xong bà cho cháu viên kẹo."
"Được." Hứa Thịnh Nhã ngửa cổ, ừng ực uống hết thuốc, trong miệng đắng chát. Vừa đặt bát xuống, bàn tay đầy nếp nhăn của bà Hứa đã cầm một viên kẹo đã bóc vỏ đưa đến, đầu lưỡi vừa chạm vào đã ngọt ngay.
Hứa Thịnh Kiệt nhìn thấy em gái ngậm kẹo, cong môi, đứng dậy dọn mấy cái bát trên bàn mang ra sân rửa sạch.
"Ăn ngon không?" Em trai Hứa Thịnh Vĩ nhìn Tiểu Nhã, hỏi một câu.
Chu Vân định lấy thêm một viên kẹo trái cây cho cháu trai nhỏ nhưng Hứa Thịnh Vĩ liên tục xua tay: "Cháu không ăn đâu, bà để cho Tiểu Nhã đi."
Hứa Thịnh Kiệt nhanh tay nhanh chân, không lâu sau đã rửa sạch bát, vặn vòi nước, em trai Hứa Thịnh Vĩ từ trong nhà chạy ra, trực tiếp cầm lấy bát trong tay anh trai, úp ngược xuống để ráo nước: "Anh ơi, anh cưới vợ đi."
Cậu bé vây quanh người anh trai cao lớn, cái miệng nhỏ không ngừng lẩm bẩm: "Người lần trước có phải chê anh có em và Tiểu Nhã không? Không được, chúng ta chia nhà ra ở, anh đừng lo."
Tối hôm qua, Hứa Thịnh Vĩ và Hứa Thịnh Nhã tụ lại với nhau bàn bạc nửa ngày, cảm thấy là chị dâu tương lai chê trong nhà có hai đứa nhỏ, bọn chúng nghe chú cả nói, nói hai đứa chúng là gánh nặng, khiến cho anh cả là quân nhân xuất ngũ, lại là người thành phố cũng khó lấy vợ.
Hai đứa suy nghĩ một chút, không thể liên lụy đến anh cả!
Chia nhà? Hứa Thịnh Kiệt cười cười, xoa xoa cái đầu củ cải nhỏ của cậu bé, nhắc nhở một câu: "Cầm bát cho chắc."
"Á?"
Hứa Thịnh Vĩ nhìn anh trai, mình cầm bát rất chắc mà, còn chưa kịp nghĩ ra thì đột nhiên cảm thấy cơ thể mình bay lên, bị anh trai vác lên vai.
Hứa Thịnh Kiệt một tay vác em trai, vỗ hai cái vào mông cậu bé: "Còn muốn chia nhà à? Ngứa da rồi phải không?"
Hứa Thịnh Vĩ đạp chân, gào mấy tiếng: "Anh ơi, em sai rồi em sai rồi, không chia không chia."
"Hai anh em các con đúng là." Chu Vân nuôi nấng cháu không dễ dàng, tuy rằng nhà gặp chuyện không may từ sớm nhưng may mắn là bọn trẻ đều ngoan ngoãn, không giống hai đứa con trai khác của bà ấy, đúng là tạo nghiệt.
Bà nội phải đứng ra mới giải cứu được Hứa Thịnh Vĩ, cậu bé nhảy tưng tưng vào nhà, trong sân chỉ còn lại hai người.
"Anh ơi, anh mau tìm cho chúng em một chị dâu đi." Hứa Thịnh Nhã bưng bát sứ, ngửi thấy mùi thuốc bắc chua đắng, liếc nhìn anh trai.
"Mau uống thuốc đi." Hứa Thịnh Kiệt gật đầu với em gái, Tiểu Nhã luôn rất ngoan ngoãn, ngoại trừ lúc uống thuốc, lúc nào cũng phải chậm chạp một chút.
Hứa Thịnh Nhã từ trong bụng mẹ đã mang theo bệnh, tim không tốt, phải uống thuốc lâu dài, cô bé chống khuỷu tay lên bàn, cái đầu nhỏ như muốn vùi vào bát, uống từng ngụm thuốc đen ngòm.
Chu Vân nhìn thấy cháu gái uống thuốc rất vất vả, vội vàng đứng dậy, lưng còng đi đến ngăn kéo tủ quần áo lấy ra một chiếc khăn tay: "Tiểu Nhã mau uống đi, uống xong bà cho cháu viên kẹo."
"Được." Hứa Thịnh Nhã ngửa cổ, ừng ực uống hết thuốc, trong miệng đắng chát. Vừa đặt bát xuống, bàn tay đầy nếp nhăn của bà Hứa đã cầm một viên kẹo đã bóc vỏ đưa đến, đầu lưỡi vừa chạm vào đã ngọt ngay.
Hứa Thịnh Kiệt nhìn thấy em gái ngậm kẹo, cong môi, đứng dậy dọn mấy cái bát trên bàn mang ra sân rửa sạch.
"Ăn ngon không?" Em trai Hứa Thịnh Vĩ nhìn Tiểu Nhã, hỏi một câu.
Chu Vân định lấy thêm một viên kẹo trái cây cho cháu trai nhỏ nhưng Hứa Thịnh Vĩ liên tục xua tay: "Cháu không ăn đâu, bà để cho Tiểu Nhã đi."
Hứa Thịnh Kiệt nhanh tay nhanh chân, không lâu sau đã rửa sạch bát, vặn vòi nước, em trai Hứa Thịnh Vĩ từ trong nhà chạy ra, trực tiếp cầm lấy bát trong tay anh trai, úp ngược xuống để ráo nước: "Anh ơi, anh cưới vợ đi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cậu bé vây quanh người anh trai cao lớn, cái miệng nhỏ không ngừng lẩm bẩm: "Người lần trước có phải chê anh có em và Tiểu Nhã không? Không được, chúng ta chia nhà ra ở, anh đừng lo."
Tối hôm qua, Hứa Thịnh Vĩ và Hứa Thịnh Nhã tụ lại với nhau bàn bạc nửa ngày, cảm thấy là chị dâu tương lai chê trong nhà có hai đứa nhỏ, bọn chúng nghe chú cả nói, nói hai đứa chúng là gánh nặng, khiến cho anh cả là quân nhân xuất ngũ, lại là người thành phố cũng khó lấy vợ.
Hai đứa suy nghĩ một chút, không thể liên lụy đến anh cả!
Chia nhà? Hứa Thịnh Kiệt cười cười, xoa xoa cái đầu củ cải nhỏ của cậu bé, nhắc nhở một câu: "Cầm bát cho chắc."
"Á?"
Hứa Thịnh Vĩ nhìn anh trai, mình cầm bát rất chắc mà, còn chưa kịp nghĩ ra thì đột nhiên cảm thấy cơ thể mình bay lên, bị anh trai vác lên vai.
Hứa Thịnh Kiệt một tay vác em trai, vỗ hai cái vào mông cậu bé: "Còn muốn chia nhà à? Ngứa da rồi phải không?"
Hứa Thịnh Vĩ đạp chân, gào mấy tiếng: "Anh ơi, em sai rồi em sai rồi, không chia không chia."
"Hai anh em các con đúng là." Chu Vân nuôi nấng cháu không dễ dàng, tuy rằng nhà gặp chuyện không may từ sớm nhưng may mắn là bọn trẻ đều ngoan ngoãn, không giống hai đứa con trai khác của bà ấy, đúng là tạo nghiệt.
Bà nội phải đứng ra mới giải cứu được Hứa Thịnh Vĩ, cậu bé nhảy tưng tưng vào nhà, trong sân chỉ còn lại hai người.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro