Thập Niên 70 - Mỹ Nhân Nũng Nịu Trong Niên Đại Văn

Đọc Vạn Quyển S...

Tửu Tranh

2024-09-09 12:09:37

Giữa trưa, Thịnh Ngọc Châu thay bộ quần áo khác, ăn cơm, giặt quần áo bẩn, về phòng ngủ!

Tuy rằng không ngủ được, nhưng nằm trên giường cũng là một loại hạnh phúc… A, nếu có quạt… Cô quên mất, niên đại này trong thôn vẫn chưa kéo điện.

Quạt à…

Đúng rồi, quạt lá cọ! Tuy rằng cô không biết làm, nhưng có thể nhờ người khác làm giúp.

Nghĩ đến đây, Thịnh Ngọc Châu lại cảm thấy trước đó mình quá ngu ngốc, vậy mà không nghĩ ra thứ này.

Chậu nước đặt ở mép giường kia, không có tác dụng hạ nhiệt độ, nhưng để ngâm chân, cũng khiến cơ thể thoải mái hơn không ít.

Buổi chiều tan làm, khi Thịnh Ngọc Châu đi trả nông cụ, Triệu Điệp Hoa đã đứng chờ cô ở đó: “Đi thôi.”

“Cô không phải trông kho à?” Thịnh Ngọc Châu nhớ rõ hôm qua khi cô tới muộn, Triệu Điệp Hoa vẫn phải đứng chờ cô, hôm nay không cần sao?

“Tôi nhờ em trai trông giúp rồi!” Đương nhiên, em trai chỉ là em trai họ, nếu hái được quả dại gì đó phải chia cho cậu ấy một phần.

Cậu em trai nhỏ thấp bé bên cạnh chính là em họ Triệu Điệp Hoa, vừa đen vừa khỏe mạnh, dáng người không cao lắm: “Chị, chị đừng quên đó!”

“Biết rồi.” Triệu Điệp Hoa phất tay, dẫn Thịnh Ngọc Châu đi, còn những người khác, cũng đã trả xong nông cụ rồi.

Thịnh Ngọc Châu lục soát trong đầu mình tư liệu về mấy người này, phát hiện ra căn bản nguyên chủ không hề để tâm tới ai khác, trong lòng chỉ có mình Lê Thừa Du, lấy đâu ra tư liệu về bọn họ?

“Cám ơn các cô có thể dẫn tôi theo học hỏi lấy kinh nghiệm…” Thịnh Ngọc Châu giả vờ đã nhận ra bọn họ, đồng thời chú ý ghi nhớ khi bọn họ gọi tên đối phương, khi bọn họ gọi tên cô còn thêm vào một câu “Tôi cũng gọi cô như vậy được không?”, Ngay lập tức, mấy ấn tượng của cô gái trong thôn về Thịnh Ngọc Châu đã tăng lên rất nhiều.

Thịnh Ngọc Châu cười hì hì nói chuyện với mấy cô ấy, con gái nông thôn tương đối thuần phác cũng không nhiều kiến thức lập tức bị cách nói chuyện của Thịnh Ngọc Châu hấp dẫn, tiếng nói chuyện ríu rít không ngừng.

Ai nói thanh niên trí thức Thịnh vừa xấu tính vừa nhiều chuyện?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Rõ ràng là thanh niên trí thức Thịnh tốt như vậy, kiến thức rộng, không chê bọn họ nhà quê, còn đi chơi với bọn họ…

Các cô ấy không hề ghen ghét vẻ ngoài xinh đẹp của thanh niên trí thức Thịnh, dù sao người ta cũng là người thành phố, cha mẹ còn là nhân viên nghiên cứu, nhà khoa học gì đó, nghe nói rất lợi hại.

Sùng bái còn không kịp đó!

“Thanh niên trí thức Thịnh, sao cô biết nhiều như vậy?” Tiểu Thúy ôm khuôn mặt nhỏ kinh ngạc, mở miệng thốt lên.

“Đọc vạn quyển sách, đi ngàn dặm đường.” Học giả Thịnh Ngọc Châu nói ra một câu rất có học thức, vô cùng thâm sâu.

Mấy cô gái nhỏ đều sửng sốt, tò mò hỏi về thế giới bên ngoài. Bọn họ chưa từng tới thành phố lớn, đi xa nhất là lên huyện, còn đa số mới chỉ đi dạo trong thị trấn.

“Thanh niên trí thức Thịnh, cô từ thủ đô tới, thành phố lớn thế nào? Có phải xinh đẹp còn náo nhiệt hơn thị trấn rất nhiều không?” Trần Tiểu Thúy thấy Thịnh Ngọc Châu dễ nói chuyện, không nén nổi tò mò, mở miệng dò hỏi.

Ánh mắt cô ấy tràn đầy khao khát, nếu có cơ hội, cô ấy cũng muốn tới thành phố lớn.

Người bên cạnh nghe Trần Tiểu Thúy hỏi như vậy, cũng chuyển sự chú ý sang người Thịnh Ngọc Châu.

Thịnh Ngọc Châu không biết hiện tại cuộc sống trong thị trấn thế nào, bởi cô chưa từng đi, chỉ có thể kể ra những thứ mình thấy được trong trí nhớ.

Thủ đô à? Dù là ký ức của nguyên chủ, hay là ký ức ở thế kỷ 21 của mình, tất cả đều còn mới mẻ.

Đối với mấy cô gái nhỏ nông thôn thuần phác chưa trải việc đời này mà nói, tùy tiện kể ra là ứng phó được rồi.

“Thủ đô à… Có cao ốc! Chính là từng tòa nhà lớn cao bảy tám tầng!” Nói mấy chục tầng quá khoa trương, mấy cô gái này sẽ không tin, kỹ thuật hiện tại cũng chưa làm được.

“Mặt đường đều lát đá hoặc trải xi măng, không ít hàng hóa nước ngoài, đặc biệt là “Trung tâm Hữu Nghị”, mỗi ngày đều có rất nhiều người qua lại, náo nhiệt giống như ngày tết ở chỗ chúng ta vậy.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Bây giờ nước ta đã thành lập quan hệ ngoại giao với nước ngoài rồi, có không ít người nước ngooài tới nước ta làm ăn buôn bán, tóc và mắt bọn họ không phải màu đen, có tóc vàng mắt xanh, còn có…”

Thịnh Ngọc Châu không liệt kê ra những kiến thức mà mình có, ngược lại nghĩ tới đâu nói tới đó.

Các cô gái nhỏ cũng không để ý, ngược lại bị hình ảnh Thịnh Ngọc Châu miêu tả làm kinh ngạc, căn bản không thể tưởng tượng nổi.

Nhà cao bảy tám tầng?

Ở chỗ bọn họ, nhà đều là nhà ngói, nghe đồn thôn bên cạnh có nhà ai đó xây nhà gạch hai tầng, người trong thôn bọn họ mỗi ngày đều qua xem đó.

Người nước ngoài…… Càng chưa từng thấy.

Tóc vàng mắt xanh?

Da đen?

“Oa……”

“Tôi cũng muốn đi xem……”

Một đám kinh ngạc cảm thán: “Thật sự có người da đen à? Có phải phơi nắng đen không? Bác trai tôi cũng đen như mực…”

Ừm, làm việc nhà nông phơi nắng quá lâu, đàn ông không để ý nhiều còn cởi trần, không phơi đen mới là lạ.

“……” Thịnh Ngọc Châu đã xem nhẹ vấn đề này, hình như da đen không hiếm lạ lắm, nhưng cô có thể nói như vậy sao?

Thân là thanh niên trí thức kiến thức rộng rãi, hiện tại còn đang được sùng bái, làm vậy chẳng phải mất mặt à?

“Đương nhiên là không phải rồi, bọn họ vừa sinh ra đã đen như mực, từ đầu, mặt, người, chân…… Ngoài hàm răng trắng ra, tất cả đều đen xì…”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 70 - Mỹ Nhân Nũng Nịu Trong Niên Đại Văn

Số ký tự: 0