Thập Niên 70 - Mỹ Nhân Nũng Nịu Trong Niên Đại Văn
Hung Thủ (1)
Tửu Tranh
2024-09-09 12:09:37
Lục Thu Hạo chớp chớp mắt nhìn Thịnh Ngọc Châu, cũng không biết có nghe hiểu Thịnh Ngọc Châu lại đang lừa dối mình hay không, sau đó ánh mắt lại dán chặt vào viên kẹo trong tay Thịnh Ngọc Châu.
Kẹo, cậu đã từng ăn.
Rất ngọt.
Pha với nước cũng rất ngọt.
Không chịu nổi sức hấp dẫn từ kẹo, Lục Thu Hạo lén nuốt nước miếng, nhưng khi nhớ tới lời anh trai nói, ánh mắt lại gian nan rời đi: “Anh… Anh trai tôi, ở chân núi.”
Tay cậu lén vuốt túi áo, nơi đó có giấy kẹo cậu trộm cất giấu.
Chân núi?
Thịnh Ngọc Châu tìm tòi nơi gọi là chân núi từ trong trí nhớ. Biết nơi đó rất xa, còn rất hẻo lánh, cô khẽ nhíu mày.
Lúc ngẩng đầu lên nhìn qua Lục Thu Hạo, cô phát hiện ra Lục Thu Hạo vẫn lun lén lút nhìn viên kẹo trong tay mình, trên mặt lại giả vờ không thèm để ý. Cô khẽ cười một tiếng, nụ cười xán lạn mê người, nhưng trong mắt Lục Thu Hạo lại không có trọng lượng bằng viên kẹo kia.
“Cho cậu.”
Thịnh Ngọc Châu đưa kẹo tới trước mặt Lục Thu Hạo, Lục Thu Hạo muốn nhận lại không dám nhận, sợ anh trai mắng.
“Đây là quả cảm ơn, cảm ơn cậu nói cho tôi biết anh trai cậu đang ở đâu.” Thịnh Ngọc Châu lừa trẻ con, thật ra, cô muốn dùng kẹo nhờ người ta làm việc giúp mình cơ.
Trong niên đại này, một viên kẹo mạch nha có giấy gói tử tế giá trị một phân tiền.
Kẹo trong tay cô còn quý hơn, ít nhất phải hai phân tiền trở lên, mà hai phân tiền có thể mua nửa quả trứng gà rồi.
Gia đình bình thường, quanh năm suốt tháng đều không ăn nổi một quả trứng gà.
Đương nhiên Lục Thu Hạo cũng biết, kẹo rất đắt, từ trước đến nay anh trai chưa từng mua cho cậu, cùng lắm khi người khác ăn, cậu ngồi xổm bên cạnh nghe người khác nói, kẹo ăn ngon thế nào…
Sau khi nhìn qua Thịnh Ngọc Châu, Lục Thu Hạo chần chờ chậm rãi mở miệng: “Ruộng cô làm chỗ nào?”
Lục Thu Hạo nhớ rõ, ngày hôm qua chị ấy dùng một viên kẹo nhờ mình làm việc giúp, Lục Thu Hạo cho rằng, Thịnh Ngọc Châu muốn trao đổi với mình, dùng kẹo đổi sức lao động.
Thịnh Ngọc Châu có chút ngượng ngùng, dù có ký ức nhưng cũng không phải tự mình trải qua, một viên kẹo chẳng qua chỉ… Bình thường cô còn không thèm ăn.
Vừa nghe thấy Lục Thu Hạo chủ động hỏi như vậy, hai mắt cô lập tức sáng lên, như nắng hạn lâu ngày gặp mưa rào: “Là mảnh ở ven đường kia…”
……
Đợi đến khi Lục Dữ tan làm đi tìm em trai, lại trông thấy em trai mình bị người ta lừa gạt xuống ruộng làm việc giúp.
Khuôn mặt lạnh lùng hơi trầm xuống, đặc biệt là khi tới gần, người xung quanh đều có thể cảm nhận được hơi thở u ám còn mang theo sát khí quanh người anh, giống như muốn giết người.
Người đi ngang qua đều biết phần tử xấu này không dễ chọc, không phải lại có ai gây chuyện, định đi đánh người chứ?
Mấy năm trước, phần tử xấu này hung ác khỏi bàn, mới mười mấy tuổi đã dám cắn người không bỏ, cắt đứt lỗ tai người ta…
Sau này còn ác hơn, khi ra tay với người khác… Khụ khụ, bây giờ nhìn qua có thể nói đã ôn hòa hơn khi đó nhiều rồi.
Nhưng sao lại…
Thịnh Ngọc Châu ngồi xổm ngoài ruộng, trong lòng buồn bực, nếu có chiếc ô lớn ở đây thì tốt rồi. Lục Thu Hạo ở bên đang vội vàng cắt dây khoai giúp cô, đột nhiên bị giọng nói lạnh lùng gọi lại: “Lục Thu Hạo.”
Tiếng gọi lạnh lùng ấy vang lên, hai người Lục Thu Hạo và Thịnh Ngọc Châu đều ngây người, sau đó, động tác cứng đờ ngẩng đầu, ngượng ngùng nhìn Lục Dữ.
Hai người cùng đứng dậy, giống như học sinh bị giáo viên bắt quả tang làm việc riêng trong giờ học.
Lục Thu Hạo có chút vô thố, còn Thịnh Ngọc Châu, khi nhìn đến Lục Dữ xuất hiện, hai mắt lại sáng lấp lánh: “Lục Dữ, sao bây giờ anh mới đến?”
Giọng nói ngọt ngào nói ra câu, nghe vào tai giống như Thịnh Ngọc Châu đang làm nũng.
Lục Dữ nghiêm mặt, ánh mắt chuyển từ người Lục Thu Hạo sang người Thịnh Ngọc Châu, ánh mắt âm lãnh như thể sắp giết người.
Thịnh Ngọc Châu vừa vui mừng chưa được mấy giây đã cứng lại, có chút ngượng ngùng xấu hổ. Híc, lừa em trai người ta làm việc giúp còn bị bắt tại trận…
“Lục Thu Hạo, cậu về trước đi, tôi có chuyện muốn nói với anh trai cậu.” Thịnh Ngọc Châu trầm tư một lát, sau đó quay đầu bảo Lục Thu Hạo về trước, giao lại sân khấu này cho cô.
Lục Thu Hạo vừa nghe thấy thế, lập tức vui mừng ngẩng đầu nhìn về phía anh trai mình, trưng cầu ý kiến anh trai.
Lục Dữ vẫn lạnh lùng nhìn nhìn Thịnh Ngọc Châu, khiến Thịnh Ngọc Châu sinh ra ảo giác, có phải anh ấy định giết mình không nhỉ?
Không đúng!
Bây giờ giết người là phạm pháp, sẽ bị phán tử hình.
Anh ấy còn em trai phải chăm sóc đó.
“Anh, anh… Vậy, em, em đi trước đây.” Lục Thu Hạo giấu kỹ viên kẹo kia, sau khi nói xong lời này, không đợi Lục Dữ đáp lời, đã nhanh chóng xoay người chạy trốn.
Kẹo, cậu đã từng ăn.
Rất ngọt.
Pha với nước cũng rất ngọt.
Không chịu nổi sức hấp dẫn từ kẹo, Lục Thu Hạo lén nuốt nước miếng, nhưng khi nhớ tới lời anh trai nói, ánh mắt lại gian nan rời đi: “Anh… Anh trai tôi, ở chân núi.”
Tay cậu lén vuốt túi áo, nơi đó có giấy kẹo cậu trộm cất giấu.
Chân núi?
Thịnh Ngọc Châu tìm tòi nơi gọi là chân núi từ trong trí nhớ. Biết nơi đó rất xa, còn rất hẻo lánh, cô khẽ nhíu mày.
Lúc ngẩng đầu lên nhìn qua Lục Thu Hạo, cô phát hiện ra Lục Thu Hạo vẫn lun lén lút nhìn viên kẹo trong tay mình, trên mặt lại giả vờ không thèm để ý. Cô khẽ cười một tiếng, nụ cười xán lạn mê người, nhưng trong mắt Lục Thu Hạo lại không có trọng lượng bằng viên kẹo kia.
“Cho cậu.”
Thịnh Ngọc Châu đưa kẹo tới trước mặt Lục Thu Hạo, Lục Thu Hạo muốn nhận lại không dám nhận, sợ anh trai mắng.
“Đây là quả cảm ơn, cảm ơn cậu nói cho tôi biết anh trai cậu đang ở đâu.” Thịnh Ngọc Châu lừa trẻ con, thật ra, cô muốn dùng kẹo nhờ người ta làm việc giúp mình cơ.
Trong niên đại này, một viên kẹo mạch nha có giấy gói tử tế giá trị một phân tiền.
Kẹo trong tay cô còn quý hơn, ít nhất phải hai phân tiền trở lên, mà hai phân tiền có thể mua nửa quả trứng gà rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Gia đình bình thường, quanh năm suốt tháng đều không ăn nổi một quả trứng gà.
Đương nhiên Lục Thu Hạo cũng biết, kẹo rất đắt, từ trước đến nay anh trai chưa từng mua cho cậu, cùng lắm khi người khác ăn, cậu ngồi xổm bên cạnh nghe người khác nói, kẹo ăn ngon thế nào…
Sau khi nhìn qua Thịnh Ngọc Châu, Lục Thu Hạo chần chờ chậm rãi mở miệng: “Ruộng cô làm chỗ nào?”
Lục Thu Hạo nhớ rõ, ngày hôm qua chị ấy dùng một viên kẹo nhờ mình làm việc giúp, Lục Thu Hạo cho rằng, Thịnh Ngọc Châu muốn trao đổi với mình, dùng kẹo đổi sức lao động.
Thịnh Ngọc Châu có chút ngượng ngùng, dù có ký ức nhưng cũng không phải tự mình trải qua, một viên kẹo chẳng qua chỉ… Bình thường cô còn không thèm ăn.
Vừa nghe thấy Lục Thu Hạo chủ động hỏi như vậy, hai mắt cô lập tức sáng lên, như nắng hạn lâu ngày gặp mưa rào: “Là mảnh ở ven đường kia…”
……
Đợi đến khi Lục Dữ tan làm đi tìm em trai, lại trông thấy em trai mình bị người ta lừa gạt xuống ruộng làm việc giúp.
Khuôn mặt lạnh lùng hơi trầm xuống, đặc biệt là khi tới gần, người xung quanh đều có thể cảm nhận được hơi thở u ám còn mang theo sát khí quanh người anh, giống như muốn giết người.
Người đi ngang qua đều biết phần tử xấu này không dễ chọc, không phải lại có ai gây chuyện, định đi đánh người chứ?
Mấy năm trước, phần tử xấu này hung ác khỏi bàn, mới mười mấy tuổi đã dám cắn người không bỏ, cắt đứt lỗ tai người ta…
Sau này còn ác hơn, khi ra tay với người khác… Khụ khụ, bây giờ nhìn qua có thể nói đã ôn hòa hơn khi đó nhiều rồi.
Nhưng sao lại…
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thịnh Ngọc Châu ngồi xổm ngoài ruộng, trong lòng buồn bực, nếu có chiếc ô lớn ở đây thì tốt rồi. Lục Thu Hạo ở bên đang vội vàng cắt dây khoai giúp cô, đột nhiên bị giọng nói lạnh lùng gọi lại: “Lục Thu Hạo.”
Tiếng gọi lạnh lùng ấy vang lên, hai người Lục Thu Hạo và Thịnh Ngọc Châu đều ngây người, sau đó, động tác cứng đờ ngẩng đầu, ngượng ngùng nhìn Lục Dữ.
Hai người cùng đứng dậy, giống như học sinh bị giáo viên bắt quả tang làm việc riêng trong giờ học.
Lục Thu Hạo có chút vô thố, còn Thịnh Ngọc Châu, khi nhìn đến Lục Dữ xuất hiện, hai mắt lại sáng lấp lánh: “Lục Dữ, sao bây giờ anh mới đến?”
Giọng nói ngọt ngào nói ra câu, nghe vào tai giống như Thịnh Ngọc Châu đang làm nũng.
Lục Dữ nghiêm mặt, ánh mắt chuyển từ người Lục Thu Hạo sang người Thịnh Ngọc Châu, ánh mắt âm lãnh như thể sắp giết người.
Thịnh Ngọc Châu vừa vui mừng chưa được mấy giây đã cứng lại, có chút ngượng ngùng xấu hổ. Híc, lừa em trai người ta làm việc giúp còn bị bắt tại trận…
“Lục Thu Hạo, cậu về trước đi, tôi có chuyện muốn nói với anh trai cậu.” Thịnh Ngọc Châu trầm tư một lát, sau đó quay đầu bảo Lục Thu Hạo về trước, giao lại sân khấu này cho cô.
Lục Thu Hạo vừa nghe thấy thế, lập tức vui mừng ngẩng đầu nhìn về phía anh trai mình, trưng cầu ý kiến anh trai.
Lục Dữ vẫn lạnh lùng nhìn nhìn Thịnh Ngọc Châu, khiến Thịnh Ngọc Châu sinh ra ảo giác, có phải anh ấy định giết mình không nhỉ?
Không đúng!
Bây giờ giết người là phạm pháp, sẽ bị phán tử hình.
Anh ấy còn em trai phải chăm sóc đó.
“Anh, anh… Vậy, em, em đi trước đây.” Lục Thu Hạo giấu kỹ viên kẹo kia, sau khi nói xong lời này, không đợi Lục Dữ đáp lời, đã nhanh chóng xoay người chạy trốn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro