Thập Niên 70 - Mỹ Nhân Nũng Nịu Trong Niên Đại Văn
Mua Chuộc (1)
Tửu Tranh
2024-09-09 12:09:37
Trên núi.
Nhìn Vương Tuyết Trúc đi cùng một nữ thanh niên trí thức khác lên núi, lại không thấy Thịnh Ngọc Châu đâu, có người tò mò hỏi: “Không phải lúc đi, cô gọi Thịnh Ngọc Châu đi cùng à? Sao không thấy cô ấy đi với hai người?”
“Cô ấy à, ở dưới chân núi rồi.” Nữ thanh niên trí thức đi cùng Vương Tuyết Trúc tên La Linh cười nói, giọng điệu chứa chút khinh bỉ, giống như vô cùng không thích Thịnh Ngọc Châu.
“Chân núi? Không phải đã nói cùng nhau lên núi tìm đồ ăn sao? Lại lười biếng à?” Vừa nghe thấy lời này, Liễu Thải lập tức trào phúng một câu, chỉ cần trong khu tập thể thanh niên trí thức còn có tồn tại đáng ghét hơn cô ta, cô ta chính là người bình thường rồi.
“Ai biết được, da mặt cô ta dày như vậy, lát nữa chúng ta tìm được đồ ăn mang về, chắc chắn cô ta sẽ ăn…” Lại một tiếng hừ lạnh nữa vang lên, có người cảm thấy hành vi như vậy khiến người ta thật chán ghét.
Vương Tuyết Trúc nghe bọn họ nói thế, không mở miệng đáp lời, yên lặng đi về phía rừng trúc.
……
Phía bên kia.
Thịnh Ngọc Châu đi theo sau Lục Dữ, nhưng cô không quen đường trên núi cho lắm: “Anh định dẫn tôi đi đâu thế?”
Con đường càng đi càng hẻo lánh, Thịnh Ngọc Châu ngập ngừng dừng bước… Không phải Lục Dữ định dẫn cô đến nơi hẻo lánh, để mưu tài hại mệnh cô chứ?
“Bờ suối…” Không biết có phải Lục Dữ đoán ra được trong đầu Thịnh Ngọc Châu đang nghĩ gì hay không, anh trầm mặc một lát, rồi chỉ vào con suối nhỏ cách đó không xa, giọng nói hơi cổ quái.
“Chúng ta tới bờ suối làm gì?” Thịnh Ngọc Châu có chút nghi hoặc, trong đầu lại nghĩ tới, con thỏ béo trong sọt vẫn chưa xử lý đâu…
Nhưng ngay sau đó cô đã trông thấy Lục Dữ nhanh nhẹn buông sọt xuống, xách con thỏ lên, chuẩn bị mang ra bờ suối xử lý.
Lục Dữ cho rằng, Thịnh Ngọc Châu nũng nịu cảm thấy cảnh giết mổ quá máu tanh sẽ trốn sang một bên, ai ngờ cô lại ngồi xổm xuống bên cạnh, nhìn tay anh… Không chớp mắt.
Lục Dữ ngẩng đầu, có chút hứng thú hỏi Thịnh Ngọc Châu: “Cô không sợ à?”
“Quá tàn nhẫn.” Thịnh Ngọc Châu nhìn tay anh, vẻ mặt nặng nề.
Nghe thấy thế Lục Dữ sững sờ, nhưng ngay sau đó Thịnh Ngọc Châu đã nói tiếp: “Lát nữa nhất định tôi phải ăn nhiều thêm hai miếng… Như vậy thỏ con trên trời có linh thiêng mới cảm thấy được an ủi!” Thịnh Ngọc Châu nghiêm túc gật đầu, tỏ vẻ bản thân sẽ làm cho những thứ dư lại của con thỏ một phần mộ hoàn mỹ.
Nghe xong Lục Dữ cạn lời, mi mắt rũ xuống, nghiêm túc xử lý con thỏ béo mập kia.
Từ góc độ của Thịnh Ngọc Châu nhìn qua, khuôn mặt hơi lạnh lùng âm u của anh nhiễm chút bình tĩnh và nghiêm tục, sống mũi cao thẳng tôn lên nửa mặt tuấn mỹ… Có thể thấy được, chắc chắn vẻ ngoài của cha mẹ Lục Dữ cũng không tồi.
Khi đang chuyên tâm xử lý con thỏ béo, Lục Dữ vẫn cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của cô gái bên cạnh nhìn chằm chằm vào mình, khiến anh không dám ngẩng đầu lên, chỉ mong mau chóng xong việc.
“Nước suối chảy xuống thôn, có sợ bị người ta phát hiện ra không?” Lúc Lục Dữ bỏ con thỏ xuống suối rửa, Thịnh Ngọc Châu mở miệng dò hỏi.
“Không đâu.” Lục Dữ dùng dao vót nhọn một nhánh cây, sau đó tách đôi con thỏ ra, xuyên qua cây gỗ, rồi bắt đầu đi nhặt củi, nổi lửa, đặt lên bếp, nướng.
Thịnh Ngọc Châu mang vẻ mặt sùng bái nhìn người đàn ông đầy năng lực trước mắt, lợi hại quá, những thứ cô không biết, nhìn qua có vẻ anh đều biết làm.
Người đàn ông được sùng bái nhanh tay nướng thịt trên bếp, sau khi nướng chín thì đưa hết cho Thịnh Ngọc Châu, rõ ràng là anh không định ăn một miếng nào.
Tất cả đều để lại cho Thịnh Ngọc Châu.
Nhìn thấy Lục Dữ đưa tất cả thịt thỏ cho mình, Thịnh Ngọc Châu sửng sốt. Cô ngước mắt lên, nhìn chằm chằm vào mặt Lục Dữ vài giây, khẽ cười một tiếng, khuôn mặt nhỏ sáng bừng lên, lúc này còn rực rỡ hơn cả ánh mặt trời.
Đôi môi đỏ thắm cong lên, cô chia một nửa cho Lục Dữ, bao gồm cả cái đầu thỏ, cất giọng ngọt ngào: “Cho anh đó! Đây là thành quả chúng ta cùng nhau vất vả làm nên.”
Mau ăn, mau ăn, ăn rồi cô mới tiện đưa ra yêu cầu!
Một miếng thịt lớn như vậy, có thể làm việc giúp cô một tháng… Không, hai tháng nhỉ?
Không được thì một tháng, cũng không sao!
Ôm tâm trạng chờ mong, cặp mắt xinh đẹp còn lộng lẫy hơn dải ngân hà buổi tối của Thịnh Ngọc Châu nhìn chằm chằm vào Lục Dữ, xuyên vào trong mắt, truyền tới trong lòng anh.
“Cho tôi?” Có thể vì không quen được người khác đối xử thiện ý, cũng có thể là bắt đầu từ mấy năm rung chuyển kia chưa từng nhận được ý tốt đến từ người khác, giọng Lục Dữ hơi khàn khàn.
Nhìn Vương Tuyết Trúc đi cùng một nữ thanh niên trí thức khác lên núi, lại không thấy Thịnh Ngọc Châu đâu, có người tò mò hỏi: “Không phải lúc đi, cô gọi Thịnh Ngọc Châu đi cùng à? Sao không thấy cô ấy đi với hai người?”
“Cô ấy à, ở dưới chân núi rồi.” Nữ thanh niên trí thức đi cùng Vương Tuyết Trúc tên La Linh cười nói, giọng điệu chứa chút khinh bỉ, giống như vô cùng không thích Thịnh Ngọc Châu.
“Chân núi? Không phải đã nói cùng nhau lên núi tìm đồ ăn sao? Lại lười biếng à?” Vừa nghe thấy lời này, Liễu Thải lập tức trào phúng một câu, chỉ cần trong khu tập thể thanh niên trí thức còn có tồn tại đáng ghét hơn cô ta, cô ta chính là người bình thường rồi.
“Ai biết được, da mặt cô ta dày như vậy, lát nữa chúng ta tìm được đồ ăn mang về, chắc chắn cô ta sẽ ăn…” Lại một tiếng hừ lạnh nữa vang lên, có người cảm thấy hành vi như vậy khiến người ta thật chán ghét.
Vương Tuyết Trúc nghe bọn họ nói thế, không mở miệng đáp lời, yên lặng đi về phía rừng trúc.
……
Phía bên kia.
Thịnh Ngọc Châu đi theo sau Lục Dữ, nhưng cô không quen đường trên núi cho lắm: “Anh định dẫn tôi đi đâu thế?”
Con đường càng đi càng hẻo lánh, Thịnh Ngọc Châu ngập ngừng dừng bước… Không phải Lục Dữ định dẫn cô đến nơi hẻo lánh, để mưu tài hại mệnh cô chứ?
“Bờ suối…” Không biết có phải Lục Dữ đoán ra được trong đầu Thịnh Ngọc Châu đang nghĩ gì hay không, anh trầm mặc một lát, rồi chỉ vào con suối nhỏ cách đó không xa, giọng nói hơi cổ quái.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Chúng ta tới bờ suối làm gì?” Thịnh Ngọc Châu có chút nghi hoặc, trong đầu lại nghĩ tới, con thỏ béo trong sọt vẫn chưa xử lý đâu…
Nhưng ngay sau đó cô đã trông thấy Lục Dữ nhanh nhẹn buông sọt xuống, xách con thỏ lên, chuẩn bị mang ra bờ suối xử lý.
Lục Dữ cho rằng, Thịnh Ngọc Châu nũng nịu cảm thấy cảnh giết mổ quá máu tanh sẽ trốn sang một bên, ai ngờ cô lại ngồi xổm xuống bên cạnh, nhìn tay anh… Không chớp mắt.
Lục Dữ ngẩng đầu, có chút hứng thú hỏi Thịnh Ngọc Châu: “Cô không sợ à?”
“Quá tàn nhẫn.” Thịnh Ngọc Châu nhìn tay anh, vẻ mặt nặng nề.
Nghe thấy thế Lục Dữ sững sờ, nhưng ngay sau đó Thịnh Ngọc Châu đã nói tiếp: “Lát nữa nhất định tôi phải ăn nhiều thêm hai miếng… Như vậy thỏ con trên trời có linh thiêng mới cảm thấy được an ủi!” Thịnh Ngọc Châu nghiêm túc gật đầu, tỏ vẻ bản thân sẽ làm cho những thứ dư lại của con thỏ một phần mộ hoàn mỹ.
Nghe xong Lục Dữ cạn lời, mi mắt rũ xuống, nghiêm túc xử lý con thỏ béo mập kia.
Từ góc độ của Thịnh Ngọc Châu nhìn qua, khuôn mặt hơi lạnh lùng âm u của anh nhiễm chút bình tĩnh và nghiêm tục, sống mũi cao thẳng tôn lên nửa mặt tuấn mỹ… Có thể thấy được, chắc chắn vẻ ngoài của cha mẹ Lục Dữ cũng không tồi.
Khi đang chuyên tâm xử lý con thỏ béo, Lục Dữ vẫn cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của cô gái bên cạnh nhìn chằm chằm vào mình, khiến anh không dám ngẩng đầu lên, chỉ mong mau chóng xong việc.
“Nước suối chảy xuống thôn, có sợ bị người ta phát hiện ra không?” Lúc Lục Dữ bỏ con thỏ xuống suối rửa, Thịnh Ngọc Châu mở miệng dò hỏi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Không đâu.” Lục Dữ dùng dao vót nhọn một nhánh cây, sau đó tách đôi con thỏ ra, xuyên qua cây gỗ, rồi bắt đầu đi nhặt củi, nổi lửa, đặt lên bếp, nướng.
Thịnh Ngọc Châu mang vẻ mặt sùng bái nhìn người đàn ông đầy năng lực trước mắt, lợi hại quá, những thứ cô không biết, nhìn qua có vẻ anh đều biết làm.
Người đàn ông được sùng bái nhanh tay nướng thịt trên bếp, sau khi nướng chín thì đưa hết cho Thịnh Ngọc Châu, rõ ràng là anh không định ăn một miếng nào.
Tất cả đều để lại cho Thịnh Ngọc Châu.
Nhìn thấy Lục Dữ đưa tất cả thịt thỏ cho mình, Thịnh Ngọc Châu sửng sốt. Cô ngước mắt lên, nhìn chằm chằm vào mặt Lục Dữ vài giây, khẽ cười một tiếng, khuôn mặt nhỏ sáng bừng lên, lúc này còn rực rỡ hơn cả ánh mặt trời.
Đôi môi đỏ thắm cong lên, cô chia một nửa cho Lục Dữ, bao gồm cả cái đầu thỏ, cất giọng ngọt ngào: “Cho anh đó! Đây là thành quả chúng ta cùng nhau vất vả làm nên.”
Mau ăn, mau ăn, ăn rồi cô mới tiện đưa ra yêu cầu!
Một miếng thịt lớn như vậy, có thể làm việc giúp cô một tháng… Không, hai tháng nhỉ?
Không được thì một tháng, cũng không sao!
Ôm tâm trạng chờ mong, cặp mắt xinh đẹp còn lộng lẫy hơn dải ngân hà buổi tối của Thịnh Ngọc Châu nhìn chằm chằm vào Lục Dữ, xuyên vào trong mắt, truyền tới trong lòng anh.
“Cho tôi?” Có thể vì không quen được người khác đối xử thiện ý, cũng có thể là bắt đầu từ mấy năm rung chuyển kia chưa từng nhận được ý tốt đến từ người khác, giọng Lục Dữ hơi khàn khàn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro