Thập Niên 70 - Mỹ Nhân Nũng Nịu Trong Niên Đại Văn
Mỹ Nhân Nũng Nị...
Tửu Tranh
2024-09-09 12:09:37
“Cái đó… Trưởng thôn, hay là, ngài làm mẫu cho cháu một lần, cháu rất thông minh, sẽ học nhanh thôi.” Thịnh Ngọc Châu xấu hổ nhìn trưởng thôn.
Cô cũng biết, trong niên đại lương thực thiếu thốn này, dù là khoai lang cũng rất đáng quý, một củ khoai lang lớn đủ để người ta ăn một bữa rồi.
Trưởng thôn làm mẫu một lần, phát hiện Thịnh Ngọc Châu căn bản không phải nhìn qua là học được như cô nói, nhưng ông ấy không có nhiều thời gian rảnh rỗi để dạy cô, trong thôn còn rất nhiều việc đang chờ ông ấy.
Lát nữa ông ấy còn phải đi điều tra vụ án “Mưu tài hại mệnh” mà Thịnh Ngọc Châu nói, vì thân thế của cô không biết hôm nay ông ấy đã đối xử với cô tốt hơn người khác không biết bao nhiêu lần rồi.
Trưởng thôn lại nhìn đám người đang cúi đầu làm việc quanh đó một lượt: “Lục Thu Hạo, cậu qua đây.”
Cậu thiếu niên đang vùi đầu làm việc nghe thấy có người gọi tên mình, ngây ngốc ngẩng đầu lên nhìn qua bên này. Trông thấy trưởng thôn đang gọi mình, cậu mới buông cái cuốc trong tay xuống, chạy chậm tới.
Lục Thu Hạo?
Họ Lục?
Thịnh Ngọc Châu nhìn qua, cậu nhóc kia có vẻ ngoài non nớt như học sinh cấp ba, khuôn mặt hơi tròn, ngũ quan thanh tú. Chẳng lẽ cậu chính là nam phụ mắt mù thích Giang Quả Nhi, tương lai là nhà giàu số một kia sao?
Không đúng a, cô nhớ rõ nhà giàu số một tương lai không phải tên này.
Từ trí nhớ trong óc mình, hình như cô từng nghe người trong thôn thảo luận về cái tên này, là kẻ ngốc… thì phải?
Cô mơ hồ nghe qua, lại không thể xác định, chỉ có thể quan sát thêm một chút.
“Lục Thu Hạo, tới đây, dạy cô ấy dùng cuốc đào khoai lang thế nào.” Trưởng thôn giao Thịnh Ngọc Châu cho Lục Thu Hạo, cũng rất yên tâm.
Lục Thu Hạo là đứa ngốc, đầu óc cùng lắm tương đương với đứa trẻ sáu bảy tuổi, giao đóa hoa phú quý cho Lục Thu Hạo, không lo sẽ sảy ra chuyện gì.
Không giống đám thanh niên trẻ tuổi trong thôn, để bọn họ dạy Thịnh Ngọc Châu, không biết bọn họ có động tay động chân hay không, dù là mở miệng trêu chọc, cũng khó xử lý tốt.
Hơn nữa Lục Thu Hạo còn là người cứng nhắc, lời ông nói vẫn rất có tác dụng.
“Vâng.” Lục Thu Hạo ngây ngốc không hề phản bác mệnh lệnh của trưởng thôn, ngoan ngoãn gật đầu, nhìn lướt qua Thịnh Ngọc Châu, cũng không có phản ứng gì đối với khuôn mặt tinh xảo như thiên sứ của cô, thái độ như đối xử với người bình thường.
Điều này khiến trưởng thôn rất yên tâm: “Vậy giao cho cậu.”
Lục Thu Hạo nhìn lướt qua cái cuốc trong tay Thịnh Ngọc Châu, sau đó lại xoay người chạy về phía mảnh ruộng của mình, hành động ấy khiến Thịnh Ngọc Châu không thể hiểu nổi.
“Trưởng thôn?” Thịnh Ngọc Châu cho rằng, cậu nhóc Lục Thu Hạo kia không vui, đành phải hỏi ý trưởng thôn.
Trưởng thôn không nói gì, ngay sau đó là Lục Thu Hạo mang cuốc của mình chạy chậm tới.
“Đồng chí Thịnh, học cho tốt, đừng làm chậm trễ thời gian làm việc của người khác.” Vừa rồi trưởng thôn không nói gì, vì ông ấy biết Lục Thu Hạo không phải người lười biếng không nghe lời.
Lục Thu Hạo rất nghe lời trưởng thôn, lúc dạy dỗ Thịnh Ngọc Châu, cậu dạy vô cùng nghiêm túc: “Cô xem tôi làm thế nào.”
Sau đó, Lục Thu Hạo bắt đầu tự mình đào khoai lang, không cần Thịnh Ngọc Châu động tay chút nào, đào khoai lên rồi còn tự mình gạt bỏ bùn đất dính trên củ khoai, còn phải tách riêng dây khoai lang và mầm khoai lang bỏ sang một bên.
Mầm khoai lang có thể mang tới nhà ăn xào lên ăn, dây khoai lang có thể dùng để cho heo ăn, còn củ khoai lang phải gột sạch bùn đất bỏ vào sọt bên cạnh.
“Cô học được chưa?” Lục Thu Hạo vẫn nhớ lời trưởng thôn và lời anh trai mình nói sáng nay, cậu còn phải cuốc xong miếng đất kia của mình mới được tan làm đó.
“Hả?” Thịnh Ngọc Châu chớp chớp mắt, vẫn rất mờ mịt. Cô xem rồi, đôi mắt nói mình đã biết làm, nhưng tay đã biết hay chưa thì không nói trước được.
“Để tôi thử xem.” Thịnh Ngọc Châu cầm cuốc lên, chỉ là, một cuốc cuốc xuống, đất cũng chưa cuốc ra được, cuốc thêm phát nữa, lại cuốc hỏng mầm khoai.
“Không phải như thế.” Giọng Lục Thu Hạo có chút non nớt, lại lần nữa nghiêm túc làm mẫu cho Thịnh Ngọc Châu xem, không hề mất kiên nhẫn.
Thịnh Ngọc Châu nhìn động tác trôi chảy lưu loát của Lục Thu Hạo, đột nhiên hai mắt sáng ngời, chân bước đến bên cạnh cậu: “Lục Thu Hạo, hôm nay cậu phụ trách ruộng khoai lang bên cạnh à?”
Cậu nhóc giỏi như vậy, nếu có thể hợp tác cùng nhau làm việc thì tốt quá.
Cô mới cuốc một lát, đã cảm thấy tay mình sắp nổi bọt nước, bây giờ đã đỏ lên rồi.
Lục Thu Hạo không ngừng tay, ngoan ngoãn gật đầu.
“Cậu dừng lại trước đã, tôi có chuyện này muốn thương lượng với cậu.” Khoai lang cuốc xong còn phải tách riêng mầm khoai và dây khoai, nhiều công đoạn như vậy, không bằng cùng nhau làm việc nhỉ?
Ôm ý đồ ấy, khuôn mặt xinh đẹp của Thịnh Ngọc Châu khẽ nở nụ cười, nhẹ nhàng nói.
Lục Thu Hạo nghe xong vậy dừng tay, nghi hoặc nhìn Thịnh Ngọc Châu.
“Hay là chúng ta làm cùng nhau nhé? Cậu phụ trách đào khoai lang ra khỏi đất, tôi phụ trách tách riêng mầm khoai dây khoai và bùn đất, có thể đào mảnh ruộng của cậu trước, được không?”
Cô không bao giờ muốn dùng đến cái cuốc này nữa, tay thật sự không chịu nổi, vừa sưng vừa đau.
Mẹ ơi, con muốn về nhà.
Thịnh Ngọc Châu âm thầm rơi lệ trong lòng, nhìn cậu thiếu niên trước mặt, cô ngẫm nghĩ một lát, sau đó móc ra một viên kẹo từ túi áo mình, đưa tới trước mặt Lục Thu Hạo.
Cô cũng biết, trong niên đại lương thực thiếu thốn này, dù là khoai lang cũng rất đáng quý, một củ khoai lang lớn đủ để người ta ăn một bữa rồi.
Trưởng thôn làm mẫu một lần, phát hiện Thịnh Ngọc Châu căn bản không phải nhìn qua là học được như cô nói, nhưng ông ấy không có nhiều thời gian rảnh rỗi để dạy cô, trong thôn còn rất nhiều việc đang chờ ông ấy.
Lát nữa ông ấy còn phải đi điều tra vụ án “Mưu tài hại mệnh” mà Thịnh Ngọc Châu nói, vì thân thế của cô không biết hôm nay ông ấy đã đối xử với cô tốt hơn người khác không biết bao nhiêu lần rồi.
Trưởng thôn lại nhìn đám người đang cúi đầu làm việc quanh đó một lượt: “Lục Thu Hạo, cậu qua đây.”
Cậu thiếu niên đang vùi đầu làm việc nghe thấy có người gọi tên mình, ngây ngốc ngẩng đầu lên nhìn qua bên này. Trông thấy trưởng thôn đang gọi mình, cậu mới buông cái cuốc trong tay xuống, chạy chậm tới.
Lục Thu Hạo?
Họ Lục?
Thịnh Ngọc Châu nhìn qua, cậu nhóc kia có vẻ ngoài non nớt như học sinh cấp ba, khuôn mặt hơi tròn, ngũ quan thanh tú. Chẳng lẽ cậu chính là nam phụ mắt mù thích Giang Quả Nhi, tương lai là nhà giàu số một kia sao?
Không đúng a, cô nhớ rõ nhà giàu số một tương lai không phải tên này.
Từ trí nhớ trong óc mình, hình như cô từng nghe người trong thôn thảo luận về cái tên này, là kẻ ngốc… thì phải?
Cô mơ hồ nghe qua, lại không thể xác định, chỉ có thể quan sát thêm một chút.
“Lục Thu Hạo, tới đây, dạy cô ấy dùng cuốc đào khoai lang thế nào.” Trưởng thôn giao Thịnh Ngọc Châu cho Lục Thu Hạo, cũng rất yên tâm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lục Thu Hạo là đứa ngốc, đầu óc cùng lắm tương đương với đứa trẻ sáu bảy tuổi, giao đóa hoa phú quý cho Lục Thu Hạo, không lo sẽ sảy ra chuyện gì.
Không giống đám thanh niên trẻ tuổi trong thôn, để bọn họ dạy Thịnh Ngọc Châu, không biết bọn họ có động tay động chân hay không, dù là mở miệng trêu chọc, cũng khó xử lý tốt.
Hơn nữa Lục Thu Hạo còn là người cứng nhắc, lời ông nói vẫn rất có tác dụng.
“Vâng.” Lục Thu Hạo ngây ngốc không hề phản bác mệnh lệnh của trưởng thôn, ngoan ngoãn gật đầu, nhìn lướt qua Thịnh Ngọc Châu, cũng không có phản ứng gì đối với khuôn mặt tinh xảo như thiên sứ của cô, thái độ như đối xử với người bình thường.
Điều này khiến trưởng thôn rất yên tâm: “Vậy giao cho cậu.”
Lục Thu Hạo nhìn lướt qua cái cuốc trong tay Thịnh Ngọc Châu, sau đó lại xoay người chạy về phía mảnh ruộng của mình, hành động ấy khiến Thịnh Ngọc Châu không thể hiểu nổi.
“Trưởng thôn?” Thịnh Ngọc Châu cho rằng, cậu nhóc Lục Thu Hạo kia không vui, đành phải hỏi ý trưởng thôn.
Trưởng thôn không nói gì, ngay sau đó là Lục Thu Hạo mang cuốc của mình chạy chậm tới.
“Đồng chí Thịnh, học cho tốt, đừng làm chậm trễ thời gian làm việc của người khác.” Vừa rồi trưởng thôn không nói gì, vì ông ấy biết Lục Thu Hạo không phải người lười biếng không nghe lời.
Lục Thu Hạo rất nghe lời trưởng thôn, lúc dạy dỗ Thịnh Ngọc Châu, cậu dạy vô cùng nghiêm túc: “Cô xem tôi làm thế nào.”
Sau đó, Lục Thu Hạo bắt đầu tự mình đào khoai lang, không cần Thịnh Ngọc Châu động tay chút nào, đào khoai lên rồi còn tự mình gạt bỏ bùn đất dính trên củ khoai, còn phải tách riêng dây khoai lang và mầm khoai lang bỏ sang một bên.
Mầm khoai lang có thể mang tới nhà ăn xào lên ăn, dây khoai lang có thể dùng để cho heo ăn, còn củ khoai lang phải gột sạch bùn đất bỏ vào sọt bên cạnh.
“Cô học được chưa?” Lục Thu Hạo vẫn nhớ lời trưởng thôn và lời anh trai mình nói sáng nay, cậu còn phải cuốc xong miếng đất kia của mình mới được tan làm đó.
“Hả?” Thịnh Ngọc Châu chớp chớp mắt, vẫn rất mờ mịt. Cô xem rồi, đôi mắt nói mình đã biết làm, nhưng tay đã biết hay chưa thì không nói trước được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Để tôi thử xem.” Thịnh Ngọc Châu cầm cuốc lên, chỉ là, một cuốc cuốc xuống, đất cũng chưa cuốc ra được, cuốc thêm phát nữa, lại cuốc hỏng mầm khoai.
“Không phải như thế.” Giọng Lục Thu Hạo có chút non nớt, lại lần nữa nghiêm túc làm mẫu cho Thịnh Ngọc Châu xem, không hề mất kiên nhẫn.
Thịnh Ngọc Châu nhìn động tác trôi chảy lưu loát của Lục Thu Hạo, đột nhiên hai mắt sáng ngời, chân bước đến bên cạnh cậu: “Lục Thu Hạo, hôm nay cậu phụ trách ruộng khoai lang bên cạnh à?”
Cậu nhóc giỏi như vậy, nếu có thể hợp tác cùng nhau làm việc thì tốt quá.
Cô mới cuốc một lát, đã cảm thấy tay mình sắp nổi bọt nước, bây giờ đã đỏ lên rồi.
Lục Thu Hạo không ngừng tay, ngoan ngoãn gật đầu.
“Cậu dừng lại trước đã, tôi có chuyện này muốn thương lượng với cậu.” Khoai lang cuốc xong còn phải tách riêng mầm khoai và dây khoai, nhiều công đoạn như vậy, không bằng cùng nhau làm việc nhỉ?
Ôm ý đồ ấy, khuôn mặt xinh đẹp của Thịnh Ngọc Châu khẽ nở nụ cười, nhẹ nhàng nói.
Lục Thu Hạo nghe xong vậy dừng tay, nghi hoặc nhìn Thịnh Ngọc Châu.
“Hay là chúng ta làm cùng nhau nhé? Cậu phụ trách đào khoai lang ra khỏi đất, tôi phụ trách tách riêng mầm khoai dây khoai và bùn đất, có thể đào mảnh ruộng của cậu trước, được không?”
Cô không bao giờ muốn dùng đến cái cuốc này nữa, tay thật sự không chịu nổi, vừa sưng vừa đau.
Mẹ ơi, con muốn về nhà.
Thịnh Ngọc Châu âm thầm rơi lệ trong lòng, nhìn cậu thiếu niên trước mặt, cô ngẫm nghĩ một lát, sau đó móc ra một viên kẹo từ túi áo mình, đưa tới trước mặt Lục Thu Hạo.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro