Thập Niên 70 - Mỹ Nhân Nũng Nịu Trong Niên Đại Văn
Mỹ Nhân Nũng Nị...
Tửu Tranh
2024-09-09 12:09:37
Giang Quả Nhi dịu dàng nói ra lời rộng lượng như vậy, nghe vào tai người khác, quả nhiên là quá lương thiện. Được rồi, bọn họ không muốn tranh cãi với Giang Quả Nhi.
Nghĩ vậy cho nên, tất cả đều dùng dáng vẻ “Tôi vô cùng rộng lượng” nhìn Thịnh Ngọc Châu.
“Thịnh Ngọc Châu, hôm nay cô không nên làm vậy, bản thân làm sai còn trả đũa, nếu không phải nể tình Quả Nhi nói giúp, chúng tôi thật sự không muốn tha thứ cho cô đâu.”
“Đúng đấy, Thịnh Ngọc Châu, nếu cô nói câu xin lỗi, chúng tôi có thể tha thứ cho cô.”
Vốn dĩ Thịnh Ngọc Châu đang cảm thấy rất váng đầu rồi, bây giờ bị âm thanh ríu rít quấy rầy, càng thấy phiền hơn.
Có điều, khi nhìn thấy người nào đó quen mắt, sắc mặt Thịnh Ngọc Châu lại thay đổi, người quen mắt này, chẳng phải là nữ chính Giang Quả Nhi sao?
Chính là Giang Quả Nhi có vầng sáng nữ chính, người gặp người thích, mọi việc thuận lợi, cũng không biết có phải do trí tưởng tượng của người phụ nữ kia quá phong phú, cuộc sống ở thế giới hiện thực quá thảm, cho nên muốn tìm cảm giác tồn tại trong tiểu thuyết hay không.
Vài nữ thanh niên trí thức tụ tập bên người Giang Quả Nhi, đứng đối diện tức giận chỉ trích Thịnh Ngọc Châu, bên cạnh cách đó không xa còn có mấy cậu nam thanh niên trí thức đang ngồi, thi thoảng ánh mắt lại lén lút liếc qua bên này, Thịnh Ngọc Châu cho rằng, chắc là bọn họ đang nhìn Giang Quả Nhi.
Bởi vì trong tiểu thuyết, Giang Quả Nhi chính là nữ chính người gặp người thích, trong ký túc xá thanh niên trí thức, đa số phái nam đều yêu thầm Giang Quả Nhi đó.
Ngẫm nghĩ một lát, Thịnh Ngọc Châu cảm thấy người bị vầng sáng của nữ chính bao phủ gần như không có lý trí rồi, cô lắc đầu, đồng thời lộ ra vẻ mặt kinh ngạc khó hiểu: “Vì sao tôi phải xin lỗi?”
Có bệnh à?
Thịnh Ngọc Châu không nể mặt chút nào, khiến vài vị thanh niên trí thức vừa mở miệng không vui, đều đen mặt, dùng ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm vào Thịnh Ngọc Châu.
Lý Yến lạnh lùng hừ một tiếng: “Có loại người da mặt dày như vậy đấy, đầu tiên là diễn kịch vì trốn tránh lao động, sau đó lại lừa gạt…”
Khi Lý Yến còn chưa kịp nói hết câu, Thịnh Ngọc Châu đã lạnh lùng bước tới.
“Lý Yến, cô đúng là miệng chó không phun nổi ngà voi, tôi đã nói với trưởng thôn rồi, cô còn độc ác vũ nhục danh dự của tôi như vậy, không phải người đẩy tôi tối hôm qua chính là cô chứ?”
Khi Lý Yến còn chưa nói xong, Thịnh Ngọc Châu đã tức giận trừng Lý Yến.
Đôi mắt kiều diễm kia trợn tròn lên, cực kỳ sinh động. Đáng tiếc người bị trừng không hề hiểu thế nào là thương hoa tiếc ngọc, ngược lại càng chán ghét dung nhan diễm lệ của Thịnh Ngọc Châu, ghen ghét nhuộm đẫm hai mắt.
Giang Quả Nhi ở bên cạnh khẽ lắc đầu, gạt bỏ lời Thịnh Ngọc Châu vừa nói: “Ngọc Châu, A Yến là bạn tốt của tôi, tôi không cho phép cô nói cô ấy như vậy.”
Lý Yến được bảo vệ vô cùng cảm động nhìn về phía Giang Quả Nhi.
“Được rồi, đừng nói nữa, nên ăn cơm thôi, buổi chiều còn phải ra đồng làm việc đó!”
Cũng có thanh niên trí thức không muốn nghe mấy chuyện phiền lòng này, ai thích cãi nhau thì ra ngoài cãi, bọn họ còn muốn nghỉ ngơi.
Đám người Giang Quả Nhi nghe thấy câu ấy, cũng không nói Thịnh Ngọc Châu nữa.
Bữa trưa hôm đó, trên bàn là vài chậu rau xanh, cháo trắng, canh khoai lang…
Nhìn số thức ăn này, trong lòng Thịnh Ngọc Châu vô cùng ghét bỏ, nhưng mà sau khi làm việc cả buổi sáng, dù ghét bỏ cô vẫn phải lấp đầy bụng, sau khi ăn xong còn phải nghỉ ngơi tử tế.
Thịnh Ngọc Châu khẽ sờ bụng nhỏ, lại ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời bỏng rát bên ngoài, thời tiết này… Đúng là không cho người ta sống mà…
Canh khoai lang không ngọt chút nào, chắc chắn là không thêm đường.
Cô nhìn quanh bốn phía, có thanh niên trí thức không muốn ngồi trên bàn ăn cơm vì trong phòng quá nóng, còn không có quạt gì đó, dứt khoát ra ngồi ngoài gốc cây bên bờ sông ăn cơm, ngoài đó còn mát mẻ hơn.
“Sao hả? Khinh thường, ghét bỏ đồ ăn tôi nấu à?” Hình như nhìn ra được ánh mắt ghét bỏ của Thịnh Ngọc Châu, Vương Tuyết Trúc phụ trách nấu cơm trưa nay vô cùng bất mãn trừng cô.
“Ngọc Châu, sao cô lại có thể không lễ phép như vậy? Huống chi tay nghề của Tuyết Trúc thế nào, chúng ta đều biết đấy. Hành vi tiểu thư tư bản này của cô thật sự không được.” Một câu nói dịu dàng này của Giang Quả Nhi, đủ để đẩy Thịnh Ngọc Châu xuống vực thẳm.
Tuy rằng hiện tại phong trào đấu tố địa chủ tư bản không còn điên cuồng như trước, nhưng tóm lại vẫn còn ở đó.
Tác phong tiểu thư tư bản bị quy là phản bội xã hội chủ nghĩa, sẽ bị kéo đi phê đấu.
“Đồng chí Tuyết Trúc, tôi không có ý đó. Có thể là do sáng nay tôi hơi cảm nắng, khẩu vị không tốt lắm.” Đương nhiên Thịnh Ngọc Châu biết, ai nấu cơm người đó là đại ca rồi, tạm thời cô không đắc tội nổi.
Ít nhất… Cô không có ý định tự nấu ăn.
Mình có bản lĩnh gì, đương nhiên Thịnh Ngọc Châu rõ ràng, bảo cô ăn nhậu chơi bời còn được, nấu cơm sao? Đùa chắc!
Chỉ sợ đến lúc tự mình nấu ăn riêng, ngay cả miếng cháo bản thân cũng không uống nổi.
“Còn nữa, Giang Quả Nhi, cô nói tôi là tiểu thư tư bản, đó là vu oan cho tôi! Sao hả? Thấy không hại chết được tôi, nên muốn tôi bị bắt đi phê đấu à?”
Nghĩ vậy cho nên, tất cả đều dùng dáng vẻ “Tôi vô cùng rộng lượng” nhìn Thịnh Ngọc Châu.
“Thịnh Ngọc Châu, hôm nay cô không nên làm vậy, bản thân làm sai còn trả đũa, nếu không phải nể tình Quả Nhi nói giúp, chúng tôi thật sự không muốn tha thứ cho cô đâu.”
“Đúng đấy, Thịnh Ngọc Châu, nếu cô nói câu xin lỗi, chúng tôi có thể tha thứ cho cô.”
Vốn dĩ Thịnh Ngọc Châu đang cảm thấy rất váng đầu rồi, bây giờ bị âm thanh ríu rít quấy rầy, càng thấy phiền hơn.
Có điều, khi nhìn thấy người nào đó quen mắt, sắc mặt Thịnh Ngọc Châu lại thay đổi, người quen mắt này, chẳng phải là nữ chính Giang Quả Nhi sao?
Chính là Giang Quả Nhi có vầng sáng nữ chính, người gặp người thích, mọi việc thuận lợi, cũng không biết có phải do trí tưởng tượng của người phụ nữ kia quá phong phú, cuộc sống ở thế giới hiện thực quá thảm, cho nên muốn tìm cảm giác tồn tại trong tiểu thuyết hay không.
Vài nữ thanh niên trí thức tụ tập bên người Giang Quả Nhi, đứng đối diện tức giận chỉ trích Thịnh Ngọc Châu, bên cạnh cách đó không xa còn có mấy cậu nam thanh niên trí thức đang ngồi, thi thoảng ánh mắt lại lén lút liếc qua bên này, Thịnh Ngọc Châu cho rằng, chắc là bọn họ đang nhìn Giang Quả Nhi.
Bởi vì trong tiểu thuyết, Giang Quả Nhi chính là nữ chính người gặp người thích, trong ký túc xá thanh niên trí thức, đa số phái nam đều yêu thầm Giang Quả Nhi đó.
Ngẫm nghĩ một lát, Thịnh Ngọc Châu cảm thấy người bị vầng sáng của nữ chính bao phủ gần như không có lý trí rồi, cô lắc đầu, đồng thời lộ ra vẻ mặt kinh ngạc khó hiểu: “Vì sao tôi phải xin lỗi?”
Có bệnh à?
Thịnh Ngọc Châu không nể mặt chút nào, khiến vài vị thanh niên trí thức vừa mở miệng không vui, đều đen mặt, dùng ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm vào Thịnh Ngọc Châu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lý Yến lạnh lùng hừ một tiếng: “Có loại người da mặt dày như vậy đấy, đầu tiên là diễn kịch vì trốn tránh lao động, sau đó lại lừa gạt…”
Khi Lý Yến còn chưa kịp nói hết câu, Thịnh Ngọc Châu đã lạnh lùng bước tới.
“Lý Yến, cô đúng là miệng chó không phun nổi ngà voi, tôi đã nói với trưởng thôn rồi, cô còn độc ác vũ nhục danh dự của tôi như vậy, không phải người đẩy tôi tối hôm qua chính là cô chứ?”
Khi Lý Yến còn chưa nói xong, Thịnh Ngọc Châu đã tức giận trừng Lý Yến.
Đôi mắt kiều diễm kia trợn tròn lên, cực kỳ sinh động. Đáng tiếc người bị trừng không hề hiểu thế nào là thương hoa tiếc ngọc, ngược lại càng chán ghét dung nhan diễm lệ của Thịnh Ngọc Châu, ghen ghét nhuộm đẫm hai mắt.
Giang Quả Nhi ở bên cạnh khẽ lắc đầu, gạt bỏ lời Thịnh Ngọc Châu vừa nói: “Ngọc Châu, A Yến là bạn tốt của tôi, tôi không cho phép cô nói cô ấy như vậy.”
Lý Yến được bảo vệ vô cùng cảm động nhìn về phía Giang Quả Nhi.
“Được rồi, đừng nói nữa, nên ăn cơm thôi, buổi chiều còn phải ra đồng làm việc đó!”
Cũng có thanh niên trí thức không muốn nghe mấy chuyện phiền lòng này, ai thích cãi nhau thì ra ngoài cãi, bọn họ còn muốn nghỉ ngơi.
Đám người Giang Quả Nhi nghe thấy câu ấy, cũng không nói Thịnh Ngọc Châu nữa.
Bữa trưa hôm đó, trên bàn là vài chậu rau xanh, cháo trắng, canh khoai lang…
Nhìn số thức ăn này, trong lòng Thịnh Ngọc Châu vô cùng ghét bỏ, nhưng mà sau khi làm việc cả buổi sáng, dù ghét bỏ cô vẫn phải lấp đầy bụng, sau khi ăn xong còn phải nghỉ ngơi tử tế.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thịnh Ngọc Châu khẽ sờ bụng nhỏ, lại ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời bỏng rát bên ngoài, thời tiết này… Đúng là không cho người ta sống mà…
Canh khoai lang không ngọt chút nào, chắc chắn là không thêm đường.
Cô nhìn quanh bốn phía, có thanh niên trí thức không muốn ngồi trên bàn ăn cơm vì trong phòng quá nóng, còn không có quạt gì đó, dứt khoát ra ngồi ngoài gốc cây bên bờ sông ăn cơm, ngoài đó còn mát mẻ hơn.
“Sao hả? Khinh thường, ghét bỏ đồ ăn tôi nấu à?” Hình như nhìn ra được ánh mắt ghét bỏ của Thịnh Ngọc Châu, Vương Tuyết Trúc phụ trách nấu cơm trưa nay vô cùng bất mãn trừng cô.
“Ngọc Châu, sao cô lại có thể không lễ phép như vậy? Huống chi tay nghề của Tuyết Trúc thế nào, chúng ta đều biết đấy. Hành vi tiểu thư tư bản này của cô thật sự không được.” Một câu nói dịu dàng này của Giang Quả Nhi, đủ để đẩy Thịnh Ngọc Châu xuống vực thẳm.
Tuy rằng hiện tại phong trào đấu tố địa chủ tư bản không còn điên cuồng như trước, nhưng tóm lại vẫn còn ở đó.
Tác phong tiểu thư tư bản bị quy là phản bội xã hội chủ nghĩa, sẽ bị kéo đi phê đấu.
“Đồng chí Tuyết Trúc, tôi không có ý đó. Có thể là do sáng nay tôi hơi cảm nắng, khẩu vị không tốt lắm.” Đương nhiên Thịnh Ngọc Châu biết, ai nấu cơm người đó là đại ca rồi, tạm thời cô không đắc tội nổi.
Ít nhất… Cô không có ý định tự nấu ăn.
Mình có bản lĩnh gì, đương nhiên Thịnh Ngọc Châu rõ ràng, bảo cô ăn nhậu chơi bời còn được, nấu cơm sao? Đùa chắc!
Chỉ sợ đến lúc tự mình nấu ăn riêng, ngay cả miếng cháo bản thân cũng không uống nổi.
“Còn nữa, Giang Quả Nhi, cô nói tôi là tiểu thư tư bản, đó là vu oan cho tôi! Sao hả? Thấy không hại chết được tôi, nên muốn tôi bị bắt đi phê đấu à?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro