Thập Niên 70 - Mỹ Nhân Nũng Nịu Trong Niên Đại Văn
Nghi Ngờ Ai Đó...
Tửu Tranh
2024-09-09 12:09:37
“Giang Quả Nhi, tôi nhảy sông tự sát trốn tránh lao động khi nào? Hôm qua trời nóng quá, tôi định đến bờ sông hóng mát, ai ngờ lại rơi xuống sông. Khi ấy tôi có cảm giác, người nào đó đứng sau lưng đẩy tôi!”
Khi Thịnh Ngọc Châu nói ra lời này, cặp mắt xinh đẹp như bầu trời đầy sao kia hiện lên vẻ nghi hoặc, nhìn chằm chằm vào người có mặt trong phòng.
Đám thanh niên trí thức bị nghi ngờ lập tức bất mãn, đặc biệt là đám nữ thanh niên trí thức luôn không thích Thịnh Ngọc Châu: “Thịnh Ngọc Châu, lời này của cô có ý gì? Tự mình lấy cơ trốn tránh lao động còn chưa nói, bây giờ còn bôi nhọ chúng tôi?”
“Có loại người da mặt đủ dày, đúng là thiên hạ vô địch.”
Tuy rằng nam thanh niên trí thức cũng có chút bất mãn với Thịnh Ngọc Châu, nhưng dù sao cũng là đàn ông, cảm thấy khó nói ra khỏi miệng, tránh người ta cho rằng mình tính toán chi ly với phụ nữ.
Kiếp trước Thịnh Ngọc Châu là công chúa nhỏ nhà giàu, kiêu căng từ bé đến lớn, bây giờ bị người ta mắng như vậy, sao có thể nén giận.
“Trốn tránh lao động? Tôi thấy các người mượn cớ muốn mưu tài hại mệnh thì có!” Thịnh Ngọc Châu ấm ức muốn chết, không biết vì sao tự dưng lại xuyên tới nơi rách nát này, còn bị người ta ghét bỏ nữa.
Hốc mắt đỏ ửng phụ trợ khuôn mặt diễm lệ kia càng chọc người đau lòng, giọng nói cô tự cho rằng hung thần ác sát, nghe vào tai người khác lại giống như đang ấm ức làm nũng, không liên quan xíu nào với hai từ chanh chua.
Sóng mắt xinh đẹp đảo một vòng, nghi ngờ nhìn từng người, nhận định mỗi người đều có khả năng là hung phạm.
“Ngọc Châu, dù cô chột dạ cũng không thể nói các đồng chí khác trong khu tập thể thanh niên trí thức như vậy, cô nói thế khiến người chăm sóc cô mấy ngày qua chạnh lòng biết bao?” Giang Quả Nhi nhẹ nhàng mở miệng, nhỏ giọng chỉ trích Thịnh Ngọc Châu.
Giang Quả Nhi vừa nói ra lời này, người khác bất mãn với Thịnh Ngọc Châu càng sâu hơn.
“Thịnh Ngọc Châu! Cô đừng gây rối vô cớ nữa! Cô như vậy sẽ chỉ khiến tôi càng chán ghét cô thôi!” Một giọng nói lạnh lùng mang theo chán ghét vang lên giữa đám nam thanh niên trí thức.
Thịnh Ngọc Châu nhìn về phía đối phương, lục tìm trong trí nhớ của mình, phát hiện ra, người này chẳng phải là nguyên do Thịnh Ngọc Châu xuống nông thôn làm thanh niên trí thức sao?
Lê Thừa Du, là người cùng lớn lên bên nguyên thân trong khu tập thể. Anh ta buộc phải xuống nông thôn làm thanh niên trí thức, nguyên thân Thịnh Ngọc Châu đi theo, ai ngờ thanh mai trúc mã lại có tình cảm với người khác, lại thích Giang Quả Nhi dịu dàng trí thức.
Những điều này Thịnh Ngọc Châu đều thấy được từ trong trí nhớ của nguyên thân, trong quyển sách ngọt ngào gì kia không hề viết.
Mà Lê Thừa Du cũng biết Thịnh Ngọc Châu thích mình, nhưng mà anh ta thật sự chỉ coi Thịnh Ngọc Châu như em gái.
Chỉ là Lê Thừa Du chưa bao giờ nghĩ tới, Thịnh Ngọc Châu bây giờ lại càng ngày càng quá đáng.
Thịnh Ngọc Châu không kiên nhẫn nhìn Lê Thừa Du, a, đúng rồi, người này là nam chính nhỉ?
Thịnh Ngọc Châu không có chút ấn tượng tốt nào với đám người này, cũng không biết có phải di chứng hay không, mà cô không hề nhớ được tối hôm qua mình ngã xuống nước thế nào.
Căn cứ theo hiểu biết của bản thân, tương lai trong nguyên tác thật sự quá thảm, còn bởi vì câu truyện do Giang Quả Nhi viết ra, hiện tại trong lòng Thịnh Ngọc Châu tràn đầy cảnh giác.
Ai biết có phải hôm qua có người muốn giết chết nguyên thân hay không, kết quả không chết lại…
Nghĩ đến đây, Thịnh Ngọc Châu bắt đầu suy nghĩ miên man.
“Sao tôi biết có phải các người ghen ghét tôi, nên không nhịn được ra tay với tôi hay không? Tôi muốn báo cảnh sát!” Cô thả bát đũa trong tay xuống, nhanh chóng chạy ra ngoài, như sợ giây tiếp theo sẽ bị người ta hãm hại vậy.
Đám thanh niên trí thức nhìn theo bóng dáng sốt ruột chạy ra ngoài của Thịnh Ngọc Châu, trầm mặc nửa phút. Có người lo lắng mở miệng: “Thịnh Ngọc Châu sẽ không đi tìm cảnh sát thật chứ?”
“Đừng nói bừa, không được trưởng thôn đóng dấu phê chuẩn, cô ta không thể đi đâu được!” Lý Yến nói mang theo vẻ trào phúng.
“Vậy nếu cô ta đi tìm trưởng thôn thì sao?” Một nam thanh niên trí thức bên cạnh mở miệng hỏi, sắc mặt khó coi. Dù thanh niên trí thức có tranh đấu khó coi thế nào, cũng là chuyện riêng của thanh niên trí thức, bọn họ không muốn bị người trong thôn chế giễu.
Đối với người trong thôn mà nói, bọn họ chỉ là người ngoài, vốn dĩ đã yếu ớt rồi còn hay gây chuyện.
“Lê Thừa Du, hay là cậu đi xem đi, đừng để cô ta náo loạn.” Người trong khu tập thể thanh niên trí thức đều biết, Thịnh Ngọc Châu thích Lê Thừa Du, cũng chỉ có Lê Thừa Du nói, đối phương mới nghe lọt tai.
Câu này vừa nói ra, ánh mắt tất cả mọi người đều đặt trên người Lê Thừa Du.
Giang Quả Nhi cũng chậm rãi mở miệng. Cô ta nhìn về phía Lê Thừa Du, nhẹ nhàng nhắc nở: “Đúng thế, danh dự của thanh niên trí thức chúng ta không thể để một mình Ngọc Châu làm hỏng, tương lai còn trở về thành thế nào?”
Nhìn sắc mặt của tất cả thanh niên trí thức đều sa sầm xuống, nụ cười trên khóe miệng Giang Quả Nhi càng nhạt hơn.
……
Khi Thịnh Ngọc Châu nói ra lời này, cặp mắt xinh đẹp như bầu trời đầy sao kia hiện lên vẻ nghi hoặc, nhìn chằm chằm vào người có mặt trong phòng.
Đám thanh niên trí thức bị nghi ngờ lập tức bất mãn, đặc biệt là đám nữ thanh niên trí thức luôn không thích Thịnh Ngọc Châu: “Thịnh Ngọc Châu, lời này của cô có ý gì? Tự mình lấy cơ trốn tránh lao động còn chưa nói, bây giờ còn bôi nhọ chúng tôi?”
“Có loại người da mặt đủ dày, đúng là thiên hạ vô địch.”
Tuy rằng nam thanh niên trí thức cũng có chút bất mãn với Thịnh Ngọc Châu, nhưng dù sao cũng là đàn ông, cảm thấy khó nói ra khỏi miệng, tránh người ta cho rằng mình tính toán chi ly với phụ nữ.
Kiếp trước Thịnh Ngọc Châu là công chúa nhỏ nhà giàu, kiêu căng từ bé đến lớn, bây giờ bị người ta mắng như vậy, sao có thể nén giận.
“Trốn tránh lao động? Tôi thấy các người mượn cớ muốn mưu tài hại mệnh thì có!” Thịnh Ngọc Châu ấm ức muốn chết, không biết vì sao tự dưng lại xuyên tới nơi rách nát này, còn bị người ta ghét bỏ nữa.
Hốc mắt đỏ ửng phụ trợ khuôn mặt diễm lệ kia càng chọc người đau lòng, giọng nói cô tự cho rằng hung thần ác sát, nghe vào tai người khác lại giống như đang ấm ức làm nũng, không liên quan xíu nào với hai từ chanh chua.
Sóng mắt xinh đẹp đảo một vòng, nghi ngờ nhìn từng người, nhận định mỗi người đều có khả năng là hung phạm.
“Ngọc Châu, dù cô chột dạ cũng không thể nói các đồng chí khác trong khu tập thể thanh niên trí thức như vậy, cô nói thế khiến người chăm sóc cô mấy ngày qua chạnh lòng biết bao?” Giang Quả Nhi nhẹ nhàng mở miệng, nhỏ giọng chỉ trích Thịnh Ngọc Châu.
Giang Quả Nhi vừa nói ra lời này, người khác bất mãn với Thịnh Ngọc Châu càng sâu hơn.
“Thịnh Ngọc Châu! Cô đừng gây rối vô cớ nữa! Cô như vậy sẽ chỉ khiến tôi càng chán ghét cô thôi!” Một giọng nói lạnh lùng mang theo chán ghét vang lên giữa đám nam thanh niên trí thức.
Thịnh Ngọc Châu nhìn về phía đối phương, lục tìm trong trí nhớ của mình, phát hiện ra, người này chẳng phải là nguyên do Thịnh Ngọc Châu xuống nông thôn làm thanh niên trí thức sao?
Lê Thừa Du, là người cùng lớn lên bên nguyên thân trong khu tập thể. Anh ta buộc phải xuống nông thôn làm thanh niên trí thức, nguyên thân Thịnh Ngọc Châu đi theo, ai ngờ thanh mai trúc mã lại có tình cảm với người khác, lại thích Giang Quả Nhi dịu dàng trí thức.
Những điều này Thịnh Ngọc Châu đều thấy được từ trong trí nhớ của nguyên thân, trong quyển sách ngọt ngào gì kia không hề viết.
Mà Lê Thừa Du cũng biết Thịnh Ngọc Châu thích mình, nhưng mà anh ta thật sự chỉ coi Thịnh Ngọc Châu như em gái.
Chỉ là Lê Thừa Du chưa bao giờ nghĩ tới, Thịnh Ngọc Châu bây giờ lại càng ngày càng quá đáng.
Thịnh Ngọc Châu không kiên nhẫn nhìn Lê Thừa Du, a, đúng rồi, người này là nam chính nhỉ?
Thịnh Ngọc Châu không có chút ấn tượng tốt nào với đám người này, cũng không biết có phải di chứng hay không, mà cô không hề nhớ được tối hôm qua mình ngã xuống nước thế nào.
Căn cứ theo hiểu biết của bản thân, tương lai trong nguyên tác thật sự quá thảm, còn bởi vì câu truyện do Giang Quả Nhi viết ra, hiện tại trong lòng Thịnh Ngọc Châu tràn đầy cảnh giác.
Ai biết có phải hôm qua có người muốn giết chết nguyên thân hay không, kết quả không chết lại…
Nghĩ đến đây, Thịnh Ngọc Châu bắt đầu suy nghĩ miên man.
“Sao tôi biết có phải các người ghen ghét tôi, nên không nhịn được ra tay với tôi hay không? Tôi muốn báo cảnh sát!” Cô thả bát đũa trong tay xuống, nhanh chóng chạy ra ngoài, như sợ giây tiếp theo sẽ bị người ta hãm hại vậy.
Đám thanh niên trí thức nhìn theo bóng dáng sốt ruột chạy ra ngoài của Thịnh Ngọc Châu, trầm mặc nửa phút. Có người lo lắng mở miệng: “Thịnh Ngọc Châu sẽ không đi tìm cảnh sát thật chứ?”
“Đừng nói bừa, không được trưởng thôn đóng dấu phê chuẩn, cô ta không thể đi đâu được!” Lý Yến nói mang theo vẻ trào phúng.
“Vậy nếu cô ta đi tìm trưởng thôn thì sao?” Một nam thanh niên trí thức bên cạnh mở miệng hỏi, sắc mặt khó coi. Dù thanh niên trí thức có tranh đấu khó coi thế nào, cũng là chuyện riêng của thanh niên trí thức, bọn họ không muốn bị người trong thôn chế giễu.
Đối với người trong thôn mà nói, bọn họ chỉ là người ngoài, vốn dĩ đã yếu ớt rồi còn hay gây chuyện.
“Lê Thừa Du, hay là cậu đi xem đi, đừng để cô ta náo loạn.” Người trong khu tập thể thanh niên trí thức đều biết, Thịnh Ngọc Châu thích Lê Thừa Du, cũng chỉ có Lê Thừa Du nói, đối phương mới nghe lọt tai.
Câu này vừa nói ra, ánh mắt tất cả mọi người đều đặt trên người Lê Thừa Du.
Giang Quả Nhi cũng chậm rãi mở miệng. Cô ta nhìn về phía Lê Thừa Du, nhẹ nhàng nhắc nở: “Đúng thế, danh dự của thanh niên trí thức chúng ta không thể để một mình Ngọc Châu làm hỏng, tương lai còn trở về thành thế nào?”
Nhìn sắc mặt của tất cả thanh niên trí thức đều sa sầm xuống, nụ cười trên khóe miệng Giang Quả Nhi càng nhạt hơn.
……
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro