Thập Niên 70 - Mỹ Nhân Nũng Nịu Trong Niên Đại Văn
Tôi Không Cố Ý
Tửu Tranh
2024-09-09 12:09:37
“Đau.” Thịnh Ngọc Châu bị nắm chặt, có chút tức giận gạt tay anh ra, túm chặt như v, có phải định kéo đứt tay cô không?
Tay Lục Dữ lập tức rụt lại, nhưng vẫn quật cường nhấn mạnh: “Tôi không thích, không hề thích nữ thanh niên trí thức tên Giang Quả Nhi kia! Bây giờ không, sau này càng không!”
Nhìn khuôn mặt nghiêm túc quật cường giải thích trước mắt mình, Thịnh Ngọc Châu nghi ngờ dò hỏi: “Vậy vừa rồi anh đứng bên đó làm gì? Hôm nay công việc của anh không ở bên này nhỉ?”
“Tôi…” Lục Dữ không muốn nói cho Thịnh Ngọc Châu biết việc mình đã làm, sợ ảnh hưởng ến hình tượng của mình trong lòng cô, sợ cô… Không thích mình…
“Anh thật sự không thích cô ta?” Thấy Lục Dữ không nói nên lời, Thịnh Ngọc Châu bước đến gần, đè thấp âm thanh, lại lần nữa dùng ngữ điệu chất vấn dò hỏi.
“Không thích.” Hiện giờ Lục Dữ càng chán ghét cô ả tên Giang Quả Nhi kia hơn, cảm thấy vừa rồi quá hời cho cô ta rồi, anh nên ra tay ác hơn mới đúng.
Bỏ đi, một khi đã như vậy, Thịnh Ngọc Châu quyết định đơn phương làm hòa. Cô ngẩng đầu, nghiêm túc hỏi Lục Dữ: “Mấy hôm trước, người làm giúp tôi ngoài ruộng, là anh đúng không?”
Là câu hỏi giống như nghi hoặc, nhưng có thể nghe ra được ngữ điệu khẳng định.
Con ngươi sâu thẳm của Lục Dữ nhìn chằm chằm vào Thịnh Ngọc Châu, nghe thấy câu hỏi này, sắc mặt anh thay đổi, môi mím chặt tuồn ra một chữ “Ừ”. Không biết có phải vì nhìn chằm chằm vào đối phương quá lâu hay không, Thịnh Ngọc Châu nghi ngờ mình bị hoa mắt rồi, vậy mà cô lại nhìn thấy Lục Dữ hơi mất tự nhiên?
“Tôi biết ngay là anh mà! Lão chó chết hôm qua… Lão chó chết, vậy mà muốn mạo nhận công lao, may mà là giả, nếu không tôi buồn nôn chết mất!” Thịnh Ngọc Châu kiêu ngạo hừ một tiếng, môi bĩu ra, ngữ điệu như đang mắng chửi người, nhưng giọng nói lại mềm mại như đang làm nũng với Lục Dữ.
Lục Dữ rũ mi xuống, trong đầu có thêm một từ… Buồn nôn.
Không biết nghĩ tới điều gì, giọng Lục Dữ hơi tối nghĩa: “Vì sao?”
“Vừa nhìn gã ta là biết không có ý tốt rồi, còn muốn tôi lấy thân báo đáp, cũng không tự nhìn xem anh ta xứng sao? Mặt xấu như vậy!” Cô mải càm ràm với Lục Dữ, căn bản không phát hiện ra cảm xúc của anh không đúng lắm.
Gã đàn ông ghêt ởm kia, nếu không phải vì giá trị vũ lực của cô không cao, lúc ấy cô đã đánh gãy cái chân thứ ba của anh ta rồi.
“Gã đàn ông kia vừa xấu vừa hư hỏng như vậy, chắc chắn là có người đứng sau xúi giục!” Thịnh Ngọc Châu lải nhải phân tích.
Ngày thường cô không mấy thân thiết với thanh niên trí thức khác trong khu tập thể, với những người có thể nói mấy câu như Vương Tuyết Trúc lại không hề có mâu thuẫn với Giang Quả Nhi.
Cho nên, có vài lời Thịnh Ngọc Châu không biết nên nói với ai, không có đối tượng tâm sự, Thịnh Ngọc Châu chỉ có thể lải nhải những lời mình không thể cất giấu cho Lục Dữ nghe.
Sau khi nghe xong mấy lời này, Lục Dữ hơi nhướng mày, nhưng vẫn không nói gì.
Giây tiếp theo, anh lại nghe thấy Thịnh Ngọc Châu tiếp tục lải nhải: “Tôi cảm thấy chắc chắn là Giang Quả Nhi, vừa nhìn đã biết, người phụ nữ kia chính là loại lòng dạ hiểm độc…”
Khi nói lời này, cô không hề bận tâm chút nào tới hình tượng của mình trong lòng Lục Dữ, không quan tâm lỡ như người ta nghe xong, cảm quan về cô trở nên không tốt thì sao?
Rất rõ ràng, bây giờ Thịnh Ngọc Châu chỉ muốn nói cho người trước mặt biết, Giang Quả Nhi xấu xa cỡ nào, nếu Lục Dữ vẫn thích, vậy thì anh chính là đồ náo tàn!
“Anh không biết đâu, ngày thường cô ta chỉ biết giả vờ…” Thịnh Ngọc Châu không ngừng nói xấu Giang Quả Nhi trước mặt Lục Dữ. blah blah một đống lớn, Lục Dữ đứng đối diện nhìn miệng nhỏ lải nhải không dứt, thất thần.
“Lục Dữ, rốt cuộc anh có nghe tôi nói không thế?” Sau khi nói xong, Thịnh Ngọc Châu phát hiện ra Lục Dữ thất thần nhìn mình không nói lời nào, cô gọi anh hai tiếng, thấy anh không trả lời, lại nổi giận.
“Ừ.” Lục Dữ còn hiểu rõ hơn Thịnh Ngọc Châu, có những người không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, nhìn bề ngoài dịu dàng, thật ra lòng dạ đen như mực, độc như rắn.
Ngay sau đó, con ngươi đen nhánh như đêm đông nhìn thẳng tắp về phía cánh tay của Thịnh Ngọc Châu, có lẽ vì vừa rồi anh quá khẩn trương muốn giữ cô lại, nên dùng lực có hơi mạnh, mặt trên đã xuất hiện một vệt đỏ, lộ rõ trên cánh tay trắng nõn của Thịnh Ngọc Châu.
“Tay cô… Tôi không cố ý…” Lục Dữ mấp máy môi vài cái, cuối cùng nói ra một câu như vậy, nhìn qua vô cùng khô cằn, xin lỗi không hề thành ý.
Thịnh Ngọc Châu được quan tâm cúi đầu nhìn qua cánh tay mình, vì da cô tương đối trắng, nên dấu vết kia có vẻ chói mắt hơn bình thường.
Căn bản cô không hề để chuyện này trong lòng, chỉ là khi ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt mang theo cảm xúc áy náy của Lục Dữ, trong lòng lại lén cười trộm.
Tay Lục Dữ lập tức rụt lại, nhưng vẫn quật cường nhấn mạnh: “Tôi không thích, không hề thích nữ thanh niên trí thức tên Giang Quả Nhi kia! Bây giờ không, sau này càng không!”
Nhìn khuôn mặt nghiêm túc quật cường giải thích trước mắt mình, Thịnh Ngọc Châu nghi ngờ dò hỏi: “Vậy vừa rồi anh đứng bên đó làm gì? Hôm nay công việc của anh không ở bên này nhỉ?”
“Tôi…” Lục Dữ không muốn nói cho Thịnh Ngọc Châu biết việc mình đã làm, sợ ảnh hưởng ến hình tượng của mình trong lòng cô, sợ cô… Không thích mình…
“Anh thật sự không thích cô ta?” Thấy Lục Dữ không nói nên lời, Thịnh Ngọc Châu bước đến gần, đè thấp âm thanh, lại lần nữa dùng ngữ điệu chất vấn dò hỏi.
“Không thích.” Hiện giờ Lục Dữ càng chán ghét cô ả tên Giang Quả Nhi kia hơn, cảm thấy vừa rồi quá hời cho cô ta rồi, anh nên ra tay ác hơn mới đúng.
Bỏ đi, một khi đã như vậy, Thịnh Ngọc Châu quyết định đơn phương làm hòa. Cô ngẩng đầu, nghiêm túc hỏi Lục Dữ: “Mấy hôm trước, người làm giúp tôi ngoài ruộng, là anh đúng không?”
Là câu hỏi giống như nghi hoặc, nhưng có thể nghe ra được ngữ điệu khẳng định.
Con ngươi sâu thẳm của Lục Dữ nhìn chằm chằm vào Thịnh Ngọc Châu, nghe thấy câu hỏi này, sắc mặt anh thay đổi, môi mím chặt tuồn ra một chữ “Ừ”. Không biết có phải vì nhìn chằm chằm vào đối phương quá lâu hay không, Thịnh Ngọc Châu nghi ngờ mình bị hoa mắt rồi, vậy mà cô lại nhìn thấy Lục Dữ hơi mất tự nhiên?
“Tôi biết ngay là anh mà! Lão chó chết hôm qua… Lão chó chết, vậy mà muốn mạo nhận công lao, may mà là giả, nếu không tôi buồn nôn chết mất!” Thịnh Ngọc Châu kiêu ngạo hừ một tiếng, môi bĩu ra, ngữ điệu như đang mắng chửi người, nhưng giọng nói lại mềm mại như đang làm nũng với Lục Dữ.
Lục Dữ rũ mi xuống, trong đầu có thêm một từ… Buồn nôn.
Không biết nghĩ tới điều gì, giọng Lục Dữ hơi tối nghĩa: “Vì sao?”
“Vừa nhìn gã ta là biết không có ý tốt rồi, còn muốn tôi lấy thân báo đáp, cũng không tự nhìn xem anh ta xứng sao? Mặt xấu như vậy!” Cô mải càm ràm với Lục Dữ, căn bản không phát hiện ra cảm xúc của anh không đúng lắm.
Gã đàn ông ghêt ởm kia, nếu không phải vì giá trị vũ lực của cô không cao, lúc ấy cô đã đánh gãy cái chân thứ ba của anh ta rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Gã đàn ông kia vừa xấu vừa hư hỏng như vậy, chắc chắn là có người đứng sau xúi giục!” Thịnh Ngọc Châu lải nhải phân tích.
Ngày thường cô không mấy thân thiết với thanh niên trí thức khác trong khu tập thể, với những người có thể nói mấy câu như Vương Tuyết Trúc lại không hề có mâu thuẫn với Giang Quả Nhi.
Cho nên, có vài lời Thịnh Ngọc Châu không biết nên nói với ai, không có đối tượng tâm sự, Thịnh Ngọc Châu chỉ có thể lải nhải những lời mình không thể cất giấu cho Lục Dữ nghe.
Sau khi nghe xong mấy lời này, Lục Dữ hơi nhướng mày, nhưng vẫn không nói gì.
Giây tiếp theo, anh lại nghe thấy Thịnh Ngọc Châu tiếp tục lải nhải: “Tôi cảm thấy chắc chắn là Giang Quả Nhi, vừa nhìn đã biết, người phụ nữ kia chính là loại lòng dạ hiểm độc…”
Khi nói lời này, cô không hề bận tâm chút nào tới hình tượng của mình trong lòng Lục Dữ, không quan tâm lỡ như người ta nghe xong, cảm quan về cô trở nên không tốt thì sao?
Rất rõ ràng, bây giờ Thịnh Ngọc Châu chỉ muốn nói cho người trước mặt biết, Giang Quả Nhi xấu xa cỡ nào, nếu Lục Dữ vẫn thích, vậy thì anh chính là đồ náo tàn!
“Anh không biết đâu, ngày thường cô ta chỉ biết giả vờ…” Thịnh Ngọc Châu không ngừng nói xấu Giang Quả Nhi trước mặt Lục Dữ. blah blah một đống lớn, Lục Dữ đứng đối diện nhìn miệng nhỏ lải nhải không dứt, thất thần.
“Lục Dữ, rốt cuộc anh có nghe tôi nói không thế?” Sau khi nói xong, Thịnh Ngọc Châu phát hiện ra Lục Dữ thất thần nhìn mình không nói lời nào, cô gọi anh hai tiếng, thấy anh không trả lời, lại nổi giận.
“Ừ.” Lục Dữ còn hiểu rõ hơn Thịnh Ngọc Châu, có những người không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, nhìn bề ngoài dịu dàng, thật ra lòng dạ đen như mực, độc như rắn.
Ngay sau đó, con ngươi đen nhánh như đêm đông nhìn thẳng tắp về phía cánh tay của Thịnh Ngọc Châu, có lẽ vì vừa rồi anh quá khẩn trương muốn giữ cô lại, nên dùng lực có hơi mạnh, mặt trên đã xuất hiện một vệt đỏ, lộ rõ trên cánh tay trắng nõn của Thịnh Ngọc Châu.
“Tay cô… Tôi không cố ý…” Lục Dữ mấp máy môi vài cái, cuối cùng nói ra một câu như vậy, nhìn qua vô cùng khô cằn, xin lỗi không hề thành ý.
Thịnh Ngọc Châu được quan tâm cúi đầu nhìn qua cánh tay mình, vì da cô tương đối trắng, nên dấu vết kia có vẻ chói mắt hơn bình thường.
Căn bản cô không hề để chuyện này trong lòng, chỉ là khi ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt mang theo cảm xúc áy náy của Lục Dữ, trong lòng lại lén cười trộm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro