Thập Niên 70: Mỹ Nhân Ốm Yếu Bị Sói Con Sĩ Quan Tha Đi
Anh À, Anh Đang...
Đường Tâm Dụ Viên
2024-08-20 17:06:44
Mãi đến khi Vương Quế Phương đánh thấy hài lòng mới vỗ tay xoay người, dáng vẻ hung ác chanh chua kia trong nháy mắt biến thành mẹ hiền.
Tự động làm lơ người khác.
“Chi Chi à, chúng ta về thôi, nếu ai dám tới nữa thì mẹ sẽ giết chết bọn họ.”
Một đám người thấy trên mặt Tôn Đại Nữu đầy bùn đất, mặt sưng như đầu heo: Ai dám chứ?
Trong lúc Tô Niệm Chi xoay người, cô đột nhiên cảm giác có gì đó là lạ đang chui vào người cô.
Theo bản năng, cô cảnh giác dùng sức mạnh tinh thần để chống trả.
Thứ đó biến mất rồi.
Ánh mắt Tô Niệm Chi đầy vẻ nghi ngờ.
Vừa rồi là cái gì vậy?
Tô Niệm Chi liếc nhìn người trong đám đông.
Phát hiện đám người Trương Văn Lượng đang tràn ngập ác ý đối với mình, cái này rất bình thường.
Nhưng có chuyện gì xảy ra với Lô Giai Giai này vậy?
Vì sao sắc mặt lại trắng bệch?
Không bình thường.
Tính cảnh giác ở tận thế khiến Tô Niệm Chi lập tức nâng mức độ cảnh giác lên mức tối đa.
Nhằm dập tắt những nghi ngờ trong lòng.
Cô liếc nhìn Trương Văn Lượng bên cạnh, khóe miệng hiện lên một nụ cười thần bí, sức mạnh tinh thần mà bản thân mình lưu lại trong đầu anh ta cũng đủ để tra tấn anh ta đến mức phát điên rồi.
Giết được thì tốt, nhưng ở thời đại không thể giết người được thì cô có rất nhiều cách làm cho người ta sống không bằng chết.
Tô Niệm Chi đi ra khỏi bãi lau sậy thì phát hiện có hai người đàn ông đang khoanh tay đứng xem náo nhiệt.
“Anh Khiếu Vân, vị hôn thê của anh mất rồi.” Tuy giọng nói không lớn nhưng Tô Niệm Chi vẫn nghe được.
Khiếu Vân? Tần Khiếu Vân?
Có phải là người đàn ông ở tuyến mười tám giống mình không nhỉ?
Mình chết ở tập đầu tiên thì anh ta chết ở tập thứ hai.
Trong giây lát, cô liếc nhìn anh đầy vẻ đồng cảm.
Dáng dấp cũng không tệ lắm, cao ráo chân dài, vai rộng eo hẹp, ngũ quan sắc nét, thoạt nhìn có vẻ lạnh lùng và lãnh đạm.
Nhưng có ích lợi gì đâu.
Không thể sống sót qua tập thứ hai nữa!
“Ôi trời, người anh em, chúng ta đều là bia đỡ đạn.”
Tần Khiếu Vân nhìn Tô Niệm Chi đi tới còn quay đầu nhìn mình, trong đôi mắt sáng ngời lại đầy vẻ đồng cảm.
Đồng cảm?
Đúng, không nhìn lầm, cô ấy đồng cảm với mình cái gì cơ chứ?
Chẳng lẽ mình còn thảm hơn so với cô ấy sao?
Cô gái nhỏ này đúng là thú vị.
Vừa rồi chính mình đã nhìn thấy những động tác nhỏ của cô, rõ ràng là cô rất thông minh, lại giả bộ thành thế!
Nhưng anh cũng không hề thấy có ác cảm, vốn là người khác làm sai chuyện, có chút thủ đoạn nhỏ cũng hoàn toàn không sai.
“Này, anh Khiếu Vân, không phải anh đang nhìn Tô Niệm Chi đấy chứ?”
Tự động làm lơ người khác.
“Chi Chi à, chúng ta về thôi, nếu ai dám tới nữa thì mẹ sẽ giết chết bọn họ.”
Một đám người thấy trên mặt Tôn Đại Nữu đầy bùn đất, mặt sưng như đầu heo: Ai dám chứ?
Trong lúc Tô Niệm Chi xoay người, cô đột nhiên cảm giác có gì đó là lạ đang chui vào người cô.
Theo bản năng, cô cảnh giác dùng sức mạnh tinh thần để chống trả.
Thứ đó biến mất rồi.
Ánh mắt Tô Niệm Chi đầy vẻ nghi ngờ.
Vừa rồi là cái gì vậy?
Tô Niệm Chi liếc nhìn người trong đám đông.
Phát hiện đám người Trương Văn Lượng đang tràn ngập ác ý đối với mình, cái này rất bình thường.
Nhưng có chuyện gì xảy ra với Lô Giai Giai này vậy?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vì sao sắc mặt lại trắng bệch?
Không bình thường.
Tính cảnh giác ở tận thế khiến Tô Niệm Chi lập tức nâng mức độ cảnh giác lên mức tối đa.
Nhằm dập tắt những nghi ngờ trong lòng.
Cô liếc nhìn Trương Văn Lượng bên cạnh, khóe miệng hiện lên một nụ cười thần bí, sức mạnh tinh thần mà bản thân mình lưu lại trong đầu anh ta cũng đủ để tra tấn anh ta đến mức phát điên rồi.
Giết được thì tốt, nhưng ở thời đại không thể giết người được thì cô có rất nhiều cách làm cho người ta sống không bằng chết.
Tô Niệm Chi đi ra khỏi bãi lau sậy thì phát hiện có hai người đàn ông đang khoanh tay đứng xem náo nhiệt.
“Anh Khiếu Vân, vị hôn thê của anh mất rồi.” Tuy giọng nói không lớn nhưng Tô Niệm Chi vẫn nghe được.
Khiếu Vân? Tần Khiếu Vân?
Có phải là người đàn ông ở tuyến mười tám giống mình không nhỉ?
Mình chết ở tập đầu tiên thì anh ta chết ở tập thứ hai.
Trong giây lát, cô liếc nhìn anh đầy vẻ đồng cảm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dáng dấp cũng không tệ lắm, cao ráo chân dài, vai rộng eo hẹp, ngũ quan sắc nét, thoạt nhìn có vẻ lạnh lùng và lãnh đạm.
Nhưng có ích lợi gì đâu.
Không thể sống sót qua tập thứ hai nữa!
“Ôi trời, người anh em, chúng ta đều là bia đỡ đạn.”
Tần Khiếu Vân nhìn Tô Niệm Chi đi tới còn quay đầu nhìn mình, trong đôi mắt sáng ngời lại đầy vẻ đồng cảm.
Đồng cảm?
Đúng, không nhìn lầm, cô ấy đồng cảm với mình cái gì cơ chứ?
Chẳng lẽ mình còn thảm hơn so với cô ấy sao?
Cô gái nhỏ này đúng là thú vị.
Vừa rồi chính mình đã nhìn thấy những động tác nhỏ của cô, rõ ràng là cô rất thông minh, lại giả bộ thành thế!
Nhưng anh cũng không hề thấy có ác cảm, vốn là người khác làm sai chuyện, có chút thủ đoạn nhỏ cũng hoàn toàn không sai.
“Này, anh Khiếu Vân, không phải anh đang nhìn Tô Niệm Chi đấy chứ?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro