Thập Niên 70: Mỹ Nhân Ốm Yếu Bị Sói Con Sĩ Quan Tha Đi

Cắm Sừng Nam Ch...

Đường Tâm Dụ Viên

2024-08-20 17:06:44

Cốc cốc cốc -

“Ai vậy?” Mẹ Tần lau sạch nước trên tay, vội vàng mở cửa.

Bà hơi ngạc nhiên nhìn cô gái nhỏ trước mặt.

“Chào thím ạ, mẹ cháu bảo cháu tới đưa thịt thỏ cho thím, để cảm ơn Tần Khiếu Vân đã giúp cháu khiêng con mồi về.”

Mẹ Tần bị vẻ đẹp mĩ miều của cô làm cho choáng váng, cô bé này xinh quá.

Nước da trắng nõn động lòng người, một cặp lúm đồng tiền nhỏ, nhìn thôi cũng khiến tâm trạng của bà lập tức tốt lên.

Đôi mắt cũng to, ngập nước, khiến cho người ta vừa nhìn đã có cảm giác như bị cuốn vào.

Nghĩ đến phản ứng của đứa con trai ngốc nghếch hôm nay, cũng khó trách, bản thân bà còn thích thế mà.

Thằng con ế trong nhà kia, có lẽ cũng thích.

Đáng tiếc, cô gái này còn quá nhỏ.

Nhìn hơi gầy yếu, nhưng không ốm yếu như lời người trong thôn nói.

“Mẹ! Ai tới vậy?”

Tần Khiếu Vân trần truồng, vừa lấy khăn lau mặt vừa bước ra từ phòng bên cạnh.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Chợt thấy cô gái nhỏ, “Vèo” một tiếng anh xoay phắt người đi về phía phòng.

Vành tai Tô Niệm Chi hơi đỏ lên.

Người đàn ông này có dáng người xịn ghê.

Chỉ là chết hơi sớm.

Trong đôi mắt cô hiện lên chút vẻ tiếc nuối.

Cô cười ngọt ngào với mẹ Tần: “Thím ạ, cháu về trước đây.”

“Ồ, được, được, bát này.”

Tô Niệm Chi nhìn cái bát lớn, dịu dàng trả lời: “Ngày mai cháu lại tới lấy ạ.”

“Tạm biệt thím.”

Mẹ Tần mỉm cười xua tay: “Cảm ơn Chi Chi, cháu chờ một chút, trời tối không an toàn, để thím bảo Khiếu Vân tiễn cháu.”

Tô Niệm Chi vừa định từ chối, thì thấy Tần Khiếu Vân mặc áo sơ mi và quần tây màu đen bước ra.

Trong mắt mẹ Tần lóe lên ý cười, thằng con trai này...

“Tôi đưa em về.”

Tô Niệm Chi nghe giọng điệu không thể từ chối được của anh, bèn gật đầu.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Mặt trăng chậm rãi nhô lên, kéo dài bóng dáng hai người lên dưới mặt đất.

Khi di chuyển, thỉnh thoảng, bóng đan xen vào nhau, có một chút mập mờ.

Tần Khiếu Vân nhìn đỉnh đầu của cô gái nhỏ, anh còn có thể ngửi được mùi bồ kết thoang thoảng.

Anh suy nghĩ một lúc lâu mới lên tiếng: “Này, ngày mai em có lên núi không?”

Tô Niệm Chi nghiêng đầu liếc nhìn Tần Khiếu Vân.

Cô vô thức gật đầu, rồi lại lắc đầu.

“Không chắc.”

Tần Khiếu Vân nhíu mày, không nói gì.

“Tôi về đến nhà rồi, cảm ơn anh.”

Tần Khiếu Vân nhìn cô gái nhỏ rảo chân bước nhanh vào sân rồi đóng cửa lại, chợt tự tát mình một cái.

Cầm thú, có phải vừa rồi mày lại nghĩ linh tinh không hả?

Quay đầu về nhà, vừa đến cửa nhà, anh bỗng nghe thấy một âm thanh kì lạ phát ra từ đống cỏ khô cách đó không xa.

Anh cẩn thận quay sang.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 70: Mỹ Nhân Ốm Yếu Bị Sói Con Sĩ Quan Tha Đi

Số ký tự: 0