Thập Niên 70: Mỹ Nhân Ốm Yếu Bị Sói Con Sĩ Quan Tha Đi
Gia Đình Ấm Áp...
Đường Tâm Dụ Viên
2024-08-20 17:06:44
Mặc dù Vương Quế Phương tiếc tiền, nhưng gia đình nhà ngoại đối xử với bọn họ rất tốt.
Bà không đến nổi quá keo kiệt.
“Mẹ, con có tiền, tiền bán hươu hôm nay con còn chưa đưa cho mẹ đâu.”
Nói xong móc từ trên người ra một xấp tiền.
“Thịt hươu bán được 144 đồng, sau đó người mua nói, trong đó sừng hươu và nhung hươu có thể dùng để làm thuốc cho nên cho thêm 50 đồng, tổng cộng bán được 194 đồng.”
Vương Quế Phương giật mình nhìn tiền trong tay con trai, bà còn tưởng rằng chỉ có thể bán được mấy mươi đồng thôi.
Không nghĩ tới lại nhiều như vậy.
Con gái bà thật sự là ngôi sao may mắn.
“Vậy đồ hôm nay?”
“Đó là tiền Chi Chi tự mình kiếm được, em ấy không có nói cho mẹ ạ?”
Tô Niệm Chi: ???
Anh hai, sao anh quăng nồi cho em.
Tô Niệm Chi che mặt, kể lại chuyện xảy ra ở cửa hàng bách hóa hôm nay.
Vương Quế Phương nghe xong thì sững sờ.
“Chi Chi à, con biết khám bệnh thật hả?”
Không phải bọn họ hoài nghi, mà là sức khỏe con gái vẫn luôn không tốt.
Chẳng lẽ bệnh lâu thành bác sĩ thật?
Trong đầu Tô Niệm Chi vẫn còn ký ức của thân thể gốc này, “Mẹ, mẹ quên rồi à, ông lão ở chuồng trâu ấy? Ông ấy lại đại danh y ở thủ đô.”
Vương Quế Phương nghĩ lại thì thấy đúng thật.
Thật ra, Tô Niệm Chi cũng chỉ thấy đối phương đáng thương nên cho người đó ít đồ ăn.
Y thuật, thì chưa từng học.
Chỉ là, chuyện này ai biết được?
Ông lão danh y đó đã chết rồi.
Cuối cùng, Vương Quế Phương tổng kết lại, Chi Chi của bà cũng thông minh giống mình, ngoại hình lại xinh đẹp, làm cho người ta thích.
Tô Triết Văn bên này đã chuẩn bị xong đồ, anh ấy chuẩn bị tới thôn Vương Trang.
Đi từ thôn Du Thủy đến thôn Vương Trang mất tầm hai mươi mấy phút.
Dựa theo bước chân của Tô Triết Văn, không đến một tiếng là có thể trở về rồi.
Dọc đường đi Tô Triết Văn còn gặp thím Lưu nhiều chuyện, cũng là người miệng to nổi tiếng trong thôn.
Một nửa tin tức trong thôn đều là từ miệng bà ta mà ra.
Từ sớm bà ta đã thấy con gái nhà họ Tô mua một đống đồ trở về.
Bây giờ con trai cả nhà họ Tô lại đeo cái giỏ nặng trĩu sau lưng, nhìn là biết sắp tới nhà ngoại của Vương Quế Phương.
Trong miệng không nhịn được lẩm bẩm, “Nhà mình mới được sống tốt được có mấy ngày mà đã muốn dâng đồ cho nhà mẹ đẻ.”
Không nhịn được đi về phía sân phơi lúa, nơi một đám bà thím đang vừa tản bộ vừa khoác lác.
Bà không đến nổi quá keo kiệt.
“Mẹ, con có tiền, tiền bán hươu hôm nay con còn chưa đưa cho mẹ đâu.”
Nói xong móc từ trên người ra một xấp tiền.
“Thịt hươu bán được 144 đồng, sau đó người mua nói, trong đó sừng hươu và nhung hươu có thể dùng để làm thuốc cho nên cho thêm 50 đồng, tổng cộng bán được 194 đồng.”
Vương Quế Phương giật mình nhìn tiền trong tay con trai, bà còn tưởng rằng chỉ có thể bán được mấy mươi đồng thôi.
Không nghĩ tới lại nhiều như vậy.
Con gái bà thật sự là ngôi sao may mắn.
“Vậy đồ hôm nay?”
“Đó là tiền Chi Chi tự mình kiếm được, em ấy không có nói cho mẹ ạ?”
Tô Niệm Chi: ???
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh hai, sao anh quăng nồi cho em.
Tô Niệm Chi che mặt, kể lại chuyện xảy ra ở cửa hàng bách hóa hôm nay.
Vương Quế Phương nghe xong thì sững sờ.
“Chi Chi à, con biết khám bệnh thật hả?”
Không phải bọn họ hoài nghi, mà là sức khỏe con gái vẫn luôn không tốt.
Chẳng lẽ bệnh lâu thành bác sĩ thật?
Trong đầu Tô Niệm Chi vẫn còn ký ức của thân thể gốc này, “Mẹ, mẹ quên rồi à, ông lão ở chuồng trâu ấy? Ông ấy lại đại danh y ở thủ đô.”
Vương Quế Phương nghĩ lại thì thấy đúng thật.
Thật ra, Tô Niệm Chi cũng chỉ thấy đối phương đáng thương nên cho người đó ít đồ ăn.
Y thuật, thì chưa từng học.
Chỉ là, chuyện này ai biết được?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ông lão danh y đó đã chết rồi.
Cuối cùng, Vương Quế Phương tổng kết lại, Chi Chi của bà cũng thông minh giống mình, ngoại hình lại xinh đẹp, làm cho người ta thích.
Tô Triết Văn bên này đã chuẩn bị xong đồ, anh ấy chuẩn bị tới thôn Vương Trang.
Đi từ thôn Du Thủy đến thôn Vương Trang mất tầm hai mươi mấy phút.
Dựa theo bước chân của Tô Triết Văn, không đến một tiếng là có thể trở về rồi.
Dọc đường đi Tô Triết Văn còn gặp thím Lưu nhiều chuyện, cũng là người miệng to nổi tiếng trong thôn.
Một nửa tin tức trong thôn đều là từ miệng bà ta mà ra.
Từ sớm bà ta đã thấy con gái nhà họ Tô mua một đống đồ trở về.
Bây giờ con trai cả nhà họ Tô lại đeo cái giỏ nặng trĩu sau lưng, nhìn là biết sắp tới nhà ngoại của Vương Quế Phương.
Trong miệng không nhịn được lẩm bẩm, “Nhà mình mới được sống tốt được có mấy ngày mà đã muốn dâng đồ cho nhà mẹ đẻ.”
Không nhịn được đi về phía sân phơi lúa, nơi một đám bà thím đang vừa tản bộ vừa khoác lác.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro