Thập Niên 70: Mỹ Nhân Ốm Yếu Bị Sói Con Sĩ Quan Tha Đi

Trông Con Giống...

Đường Tâm Dụ Viên

2024-08-20 17:06:44

Đang lúc ông đang thắc mắc thì Tô Niệm Chi đã bước ra khỏi phòng, cô gái mặc một bộ áo ngắn màu xám.

Tóc còn hơi ẩm, trông như vừa mới tắm xong.

Trên môi cô còn nở một nụ cười tựa như một bông hoa nở rộ.

Đôi mắt ươn ướt sáng long lanh kia như hai viên thạch anh lấp lánh, rực rỡ lóa mắt.

Làn da trắng nõn nà cùng với bờ môi xinh đẹp tôn lên vẻ quyến rũ của cô một cách hoàn mỹ.

Chỉ trong nháy mắt, tâm trí của Tần Khiếu Vân đã bị câu đi rồi.

Trong tim tràn ngập giọng nói trong trẻo và mềm mại như bông của cô, quanh quẩn dễ nghe như dòng suối trong vắt.

"Anh đến rồi à?"

Tần Khiếu Vân nở nụ cười, chỉ thấy cô gái đi thẳng về phía mình.

Trong mắt ánh lên… Con mồi trong tay anh!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trong lòng Tần Khiếu Vân bỗng hơi phức tạp.

Giọng nói trầm thấp: “Ừ, tôi đến đưa em con mồi.”

Tô Triết Văn thả con thỏ trong tay ra, trên khuôn mặt ngăm đen lộ ra vẻ khó tin: "Em gái, con hươu này là của em sao?"

"Đương nhiên là của em ấy rồi, em không nghe Mao Mao nói à? Là em út nhặt được đấy."

Tô Triết Vũ tức giận trừng mắt nhìn người anh trai cả ngu ngốc nhà mình, rồi đưa tay giật lấy con hươu từ tay Tần Khiếu Vân.

Tần Khiếu Vân nhìn sắc mặt đen sì của Tô Triết Vũ mà cảm thấy có chút xấu hổ, bị phát hiện nhìn chằm chằm em gái của người ta rồi.

"Chú Tô, mẹ cháu bảo cháu mang cái này tới đây."

Đặt thỏ và gà rừng trong tay xuống đất: “Đưa xong đồ rồi, cháu đi ạ.”

Vương Quế Phương chất củi vào bếp rồi vội vàng chạy ra ngoài.

"Cháu Tần này, gà và thỏ rừng này nhà thím không nhận được, cháu mang về cho chị dâu đi. Tấm lòng của cháu thì nhà thím ghi nhận, nhưng mấy đồ này bọn thím thực sự không cần đâu."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Thím, mẹ cháu bảo mọi người thường hay chăm sóc bà ấy, đây là lẽ nên làm ạ."

Nói xong, anh nhanh chóng liếc mắt nhìn cô gái đang nghiên cứu hươu với Tô Mao Mao.

Rồi rời khỏi sân nhà họ Tô như đang chạy trốn.

Tô Triết Vũ nhìn bóng lưng Tần Khiếu Vân, khóe miệng nhếch lên.

Hừ, chỉ cần mình ở đây, không ai có thể bắt cóc em gái được.

Lại nhìn sang đôi mắt sáng lấp lánh của Tô Niệm Chi khi nhìn con hươu, tốt lắm, em gái không có hứng thú với anh ta.

Ba Tô cầm túi thuốc lá có chút phiền muộn: “Bà này, gà rừng và thỏ rừng này phải làm sao bây giờ?”

Trong thời đại thiếu ăn thiếu mặc này, một con gà rừng và thỏ rừng cũng được coi như quà to.

Tuy rằng bình thường, bọn họ thấy chị dâu ở một mình không dễ dàng, nên có giúp đỡ vài lần.

Nhưng cũng không xứng đáng với món quà to như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 70: Mỹ Nhân Ốm Yếu Bị Sói Con Sĩ Quan Tha Đi

Số ký tự: 0