Thập Niên 70: Mỹ Nhân Trèo Cành Cao
Anh Đợi Lâu Chư...
2024-08-26 11:48:36
Dịch: Y Na
Đúng rồi, ăn tối xong nhất định sẽ kéo cô đi dạo.
Trương Huệ có chút mơ hồ, Giang Minh Ngạn đưa tay khéo léo vuốt ve mái tóc dài của cô: “Đang nghĩ gì thế?”
Trương Huệ nghiêng đầu, không cho anh sờ, lại bị anh ôm lấy bả vai.
“Có người đấy.”
“Trời tối rồi, không ai thấy đâu.”
Trương Huệ bĩu môi, nhìn Giang Minh Ngạn trưởng thành, kiên định, hiểu chuyện hóa ra là một kẻ vô lại, bám người.
“Sao lại bĩu môi, không hài lòng với anh hửm?”
“Không phải anh nói trời tối không nhìn thấy sao.”
Giang Minh Ngạn bật cười: “Em luôn ở bên cạnh anh, sao anh lại không nhìn thấy em chứ.”
Trương Huệ lắc người, nổi hết da gà.
Bất tri bất giác, hai người đã nắm tay nhau đi một đoạn xa, đến trước cổng rạp chiếu phim trên phố Đại Nam.
“A, đây không phải là Trương Huệ sao? Nghe nói cô lại tìm được đối tượng rồi hả, đừng để bị bỏ rơi giữa chừng nhé.”
Trương Huệ liếc mắt: “Đây không phải là Viên Hiểu Đình sao? Nghe nói cô kết hôn rồi cuối cùng cũng khoá được chồng, không còn phải lo lắng người ta cưới cô vì coi trọng gia đình cô nữa.”
Trương Huệ hai tay ôm ngực cười khẩy: “Ha ha, bởi vì rõ ràng Chu Chấn coi trọng gia đình cô mà.”
“Đừng tưởng hẹn hò với một kỹ thuật viên đến từ thủ đô là xong, chờ người ta được gọi về thủ đô sẽ chia tay với cô, đến lúc đó cô không còn chỗ mà khóc, tôi xem cô còn lấy được ai.”
“Anh muốn chia tay với em bao giờ?” Giang Minh Ngạn cầm hai chai nước ngọt đi tới, đưa một chai cho cô.
Trương Huệ cười nói: “Cô ta nói mớ ấy mà.”
“Nói mớ cũng không thể nói lung tung, anh và em hẹn hò vì mục đích kết hôn, sao có thể đổ oan anh vô trách nhiệm được?”
Trương Huệ cười híp mắt, sắc mặt của Viên Hiểu Đình và Chu Chấn đang đứng trên bậc thang rạp chiếu phim lại vô cùng khó coi.
Sắc mặt Viên Hiểu Đình khó coi là vì cô ta không ngờ Trương Huệ lại tìm được người đàn ông cao lớn đẹp trai hơn Chu Chấn, hơn nữa, khí chất cả người cho thấy anh cũng không phải xuất thân từ một gia đình bình thường.
Sắc mặt Chu Chấn khó coi là vì Trương Huệ tìm được người tốt hơn mình, trên mặt tối sầm.
Sau khi biết Trương Huệ và Giang Minh Ngạn đang hẹn hò, Chu Chấn đã hỏi thăm về Giang Minh Ngạn, anh ta biết nhiều hơn Viên Hiểu Đình chỉ nhìn vào vẻ bề ngoài.
“Ê, nghe nói anh tên Giang Minh Ngạn, người nhà làm nghề gì?”
Giang Minh Ngạn trực tiếp phớt lờ Viên Hiểu Đình kiêu ngạo, liếc nhìn Chu Chấn một cái.
“Đã muộn rồi, để anh đưa em về.”
“Được.”
Hai người không coi ai ra gì, vừa nói vừa cười rời đi.
Chu Chấn kéo Viên Hiểu Đình nói: “Chúng ta cũng về đi, sao phải tức giận với bọn họ, em tức giận chỉ có anh đau lòng thôi.”
Cơn nóng giận trong lòng Viên Hiểu Đình đột nhiên biến mất, nũng nịu giậm chân: “Em có tức giận đâu, lúc đầu nghĩ dù sao Trương Huệ cũng là bạn học của chúng ta, sợ cô ấy bị người ta lừa.”
Chu Chấn nhỏ giọng dỗ dành: “Vâng, vâng, vâng, anh biết em có ý tốt.”
Sau khi đưa Trương Huệ về nhà, Giang Minh Ngạn mới xuống lầu về ký túc xá.
Trần Lệ Phương gọi anh lại: “Tiểu Giang, đợi đã.”
Trần Lệ Phương lấy một sợi dây, buộc đèn pin vào tay cầm xe đạp của Giang Minh Ngạn.
“Có đèn sẽ an toàn hơn, đi chậm thôi.”
“Con biết rồi, cảm ơn dì.”
Giang Minh Ngạn theo thói quen ngẩng đầu lên, Trương Huệ dựa vào cửa sổ vẫy tay, Giang Minh Ngạn cũng cười cười.
“A, người có người yêu đã về rồi.”
Những người còn thức ở ký túc xá bên cạnh đều chạy ra: “Giang Minh Ngạn, hôm nay mẹ vợ tương lai đãi cậu món ngon gì thế?”
Giang Minh Ngạn cười mắng: “Tránh ra, đừng cản đường.”
Hồng Minh, người được điều từ nhà máy cơ khí thủ đô đến cùng Giang Minh Ngạn, đã nhanh chóng dọn chỗ cho Giang Minh Ngạn để xe đạp, miệng còn phàn nàn: “Cậu bây giờ không được rồi, mua cả xe đạp để sớm gặp được đối tượng.”
Mấy người đứng ngoài quan sát ồn ào: “Tất nhiên rồi, không có xe đạp thì sao kỹ thuật viên Giang của chúng ta có thể đi gặp đối tượng ba bữa một ngày chứ.”
Mọi người đều phá lên cười.
Đúng rồi, ăn tối xong nhất định sẽ kéo cô đi dạo.
Trương Huệ có chút mơ hồ, Giang Minh Ngạn đưa tay khéo léo vuốt ve mái tóc dài của cô: “Đang nghĩ gì thế?”
Trương Huệ nghiêng đầu, không cho anh sờ, lại bị anh ôm lấy bả vai.
“Có người đấy.”
“Trời tối rồi, không ai thấy đâu.”
Trương Huệ bĩu môi, nhìn Giang Minh Ngạn trưởng thành, kiên định, hiểu chuyện hóa ra là một kẻ vô lại, bám người.
“Sao lại bĩu môi, không hài lòng với anh hửm?”
“Không phải anh nói trời tối không nhìn thấy sao.”
Giang Minh Ngạn bật cười: “Em luôn ở bên cạnh anh, sao anh lại không nhìn thấy em chứ.”
Trương Huệ lắc người, nổi hết da gà.
Bất tri bất giác, hai người đã nắm tay nhau đi một đoạn xa, đến trước cổng rạp chiếu phim trên phố Đại Nam.
“A, đây không phải là Trương Huệ sao? Nghe nói cô lại tìm được đối tượng rồi hả, đừng để bị bỏ rơi giữa chừng nhé.”
Trương Huệ liếc mắt: “Đây không phải là Viên Hiểu Đình sao? Nghe nói cô kết hôn rồi cuối cùng cũng khoá được chồng, không còn phải lo lắng người ta cưới cô vì coi trọng gia đình cô nữa.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trương Huệ hai tay ôm ngực cười khẩy: “Ha ha, bởi vì rõ ràng Chu Chấn coi trọng gia đình cô mà.”
“Đừng tưởng hẹn hò với một kỹ thuật viên đến từ thủ đô là xong, chờ người ta được gọi về thủ đô sẽ chia tay với cô, đến lúc đó cô không còn chỗ mà khóc, tôi xem cô còn lấy được ai.”
“Anh muốn chia tay với em bao giờ?” Giang Minh Ngạn cầm hai chai nước ngọt đi tới, đưa một chai cho cô.
Trương Huệ cười nói: “Cô ta nói mớ ấy mà.”
“Nói mớ cũng không thể nói lung tung, anh và em hẹn hò vì mục đích kết hôn, sao có thể đổ oan anh vô trách nhiệm được?”
Trương Huệ cười híp mắt, sắc mặt của Viên Hiểu Đình và Chu Chấn đang đứng trên bậc thang rạp chiếu phim lại vô cùng khó coi.
Sắc mặt Viên Hiểu Đình khó coi là vì cô ta không ngờ Trương Huệ lại tìm được người đàn ông cao lớn đẹp trai hơn Chu Chấn, hơn nữa, khí chất cả người cho thấy anh cũng không phải xuất thân từ một gia đình bình thường.
Sắc mặt Chu Chấn khó coi là vì Trương Huệ tìm được người tốt hơn mình, trên mặt tối sầm.
Sau khi biết Trương Huệ và Giang Minh Ngạn đang hẹn hò, Chu Chấn đã hỏi thăm về Giang Minh Ngạn, anh ta biết nhiều hơn Viên Hiểu Đình chỉ nhìn vào vẻ bề ngoài.
“Ê, nghe nói anh tên Giang Minh Ngạn, người nhà làm nghề gì?”
Giang Minh Ngạn trực tiếp phớt lờ Viên Hiểu Đình kiêu ngạo, liếc nhìn Chu Chấn một cái.
“Đã muộn rồi, để anh đưa em về.”
“Được.”
Hai người không coi ai ra gì, vừa nói vừa cười rời đi.
Chu Chấn kéo Viên Hiểu Đình nói: “Chúng ta cũng về đi, sao phải tức giận với bọn họ, em tức giận chỉ có anh đau lòng thôi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cơn nóng giận trong lòng Viên Hiểu Đình đột nhiên biến mất, nũng nịu giậm chân: “Em có tức giận đâu, lúc đầu nghĩ dù sao Trương Huệ cũng là bạn học của chúng ta, sợ cô ấy bị người ta lừa.”
Chu Chấn nhỏ giọng dỗ dành: “Vâng, vâng, vâng, anh biết em có ý tốt.”
Sau khi đưa Trương Huệ về nhà, Giang Minh Ngạn mới xuống lầu về ký túc xá.
Trần Lệ Phương gọi anh lại: “Tiểu Giang, đợi đã.”
Trần Lệ Phương lấy một sợi dây, buộc đèn pin vào tay cầm xe đạp của Giang Minh Ngạn.
“Có đèn sẽ an toàn hơn, đi chậm thôi.”
“Con biết rồi, cảm ơn dì.”
Giang Minh Ngạn theo thói quen ngẩng đầu lên, Trương Huệ dựa vào cửa sổ vẫy tay, Giang Minh Ngạn cũng cười cười.
“A, người có người yêu đã về rồi.”
Những người còn thức ở ký túc xá bên cạnh đều chạy ra: “Giang Minh Ngạn, hôm nay mẹ vợ tương lai đãi cậu món ngon gì thế?”
Giang Minh Ngạn cười mắng: “Tránh ra, đừng cản đường.”
Hồng Minh, người được điều từ nhà máy cơ khí thủ đô đến cùng Giang Minh Ngạn, đã nhanh chóng dọn chỗ cho Giang Minh Ngạn để xe đạp, miệng còn phàn nàn: “Cậu bây giờ không được rồi, mua cả xe đạp để sớm gặp được đối tượng.”
Mấy người đứng ngoài quan sát ồn ào: “Tất nhiên rồi, không có xe đạp thì sao kỹ thuật viên Giang của chúng ta có thể đi gặp đối tượng ba bữa một ngày chứ.”
Mọi người đều phá lên cười.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro