Thập Niên 70: Mỹ Nhân Trèo Cành Cao
Cặp Tủ Năm Ngăn...
2024-08-26 11:48:36
Dịch: Y Na
Trương Kiến Lâm lập tức hiểu ý mẹ mình: “Cái này có gì đâu, nếu Huệ Huệ thích thì đến thủ đô còn không tốt sao?”
“Tốt cái gì mà tốt, lấy chồng xa như vậy, mai mốt Huệ Huệ sinh con ở cữ mẹ không tiện đến chăm sóc.”
Trương Cao Nghĩa cũng không đồng tình với việc con gái lấy chồng xa, nếu lấy chồng quá xa, người nhà sẽ không thể chăm sóc, thậm chí còn không biết có bị bắt nạt ở bên ngoài hay không.
Rời xa quê hương là không tốt!
Nghĩ đến dáng vẻ hợp nhau của hai người, Lưu Lị nhìn cô em chồng rồi lại cha mẹ chồng, nếu em chồng thật sự hẹn hò với kỹ thuật viên Giang thì sẽ sinh ra những đứa trẻ đáng yêu lắm?
Nhưng cô ấy cũng chỉ có thể nghĩ chuyện này trong lòng, chuyện hôn nhân của em chồng không tới lượt chị dâu như cô ấy ý kiến.
Trương Huệ bất lực, người ta chỉ tới nhà ăn một bữa cơm, cha mẹ đã cân nhắc có hợp để kết hôn với cô không.
“Nghiêm Vệ Hoa mẹ nói lần trước con thấy sao?”
Trần Lệ Phương mong đợi nhìn con gái, phải nói cả nhà Nghiêm Vệ Hoa đều là người địa phương, cha mẹ làm việc trong cơ quan đơn vị, anh ta làm việc ở bộ lương thực, quan trọng nhất là nhà họ Nghiêm chỉ có một đứa con trai duy nhất là Nghiêm Vệ Hoa, không có chị dâu mưu mô, một gia đình tuyệt vời biết bao.
“Mẹ, Nghiêm Vệ Hoa chỉ cao ngang em gái con thôi.” Trương Kiến Lâm không thích Yến Vệ Hoa thấp bé.
“Cuộc sống thực tế, cao lớn không làm ra tiền thì được cái tích sự gì?” Trần Lệ Phương nói lý lẽ: “Hơn nữa Nghiêm Vệ Hoa cũng không thấp.”
Nhà họ Trương gen tốt, hai anh em Trương Kiến Sơn và Trương Kiến Lâm cao khoảng một mét tám, Trương Huệ cao một mét sáu tám, đừng nói hiện tại, chờ hai mươi năm sau trẻ con có đủ dinh dưỡng, chiều cao này của cô cũng sẽ bị coi là thấp.
Người địa phương bọn họ nhìn chung đều không cao, Trương Huệ đúng là rất xinh đẹp, chiều cao khiến cô nổi bật giữa đám đông, vẻ đẹp của cô càng thu hút hơn.
Viên Hiểu Đình cạnh tranh với Trương Huệ từ nhỏ, nhìn qua cũng là một người đẹp thanh tú, so sánh với người khác thì không kém, nhưng so sánh với Trương Huệ lại thua xa.
Một người xinh đẹp thanh tú nhưng không cao, người kia xinh đẹp cao ráo, là chim hạc giữa bầy gà, làm sao có thể so sánh được?
Nếu thật sự phải tìm đối tượng, Trương Huệ đã nghiêm túc cân nhắc, nhận ra mình quả thật là người quan tâm đến ngoại hình, không có cảm giác với người như Nghiêm Vệ Hoa.
Thấy con gái không nói gì, Trần Lệ Phương cho rằng con gái để ý, nói nói vài câu rồi thôi.
Bỏ đi, không thích thì tìm người khác, kiểu gì chẳng có người phù hợp.
Sinh mãi mới được một cục cưng quý giá như thế, sao có thể không nghe theo ý cô chứ?
Nắng ngoài cửa sổ như thiêu như đốt, ve sầu đậu trên cây cũng không có tâm trạng kêu, cả khu nhà gia đình đều bị bao phủ bởi cái nóng héo úa mùa hè, chỉ có lá cây ngô đồng ngoài cửa sổ trông càng xanh biếc hơn dưới ánh mặt trời.
Dọn dẹp một lát, Trương Huệ về phòng ngủ trưa, mới vừa nằm xuống mẹ cô đã bước vào.
“Cho con, cất đi.”
Trương Huệ liếc nhìn, hai mươi đồng.
“Mẹ, con có tiền tiêu.” Trương Huệ không cần.
Trần Lệ Phương dứt khoát đẩy tiền qua: “Cho con là của con, trong nhà là trong nhà, có cha mẹ ở đây, nhà mình không cần con trợ cấp.”
Trương Huệ không nhịn được ôm eo mẹ cọ cọ.
“Bao nhiêu tuổi rồi còn nhõng nhẽo thế này.” Trần Lệ Phương bật cười, nếp nhăn ở khóe mắt giãn ra như gợn sóng dập dờn.
Trần Lệ Phương vỗ vỗ vai con gái: “Con ngủ trưa đi.”
“Dạ.”
Trần Lệ Phương ra ngoài đóng cửa lại, một lát sau, Trương Huệ mơ hồ nghe thấy tiếng mở cửa phòng cha mẹ, cô khoanh chân ngồi dậy, mở tủ đầu giường ra, đếm hết tiền phiếu một lần.
Cô đi làm chưa đầy một năm, tiêu xài hoang phí như vậy mà vẫn còn gần hai trăm đồng tiết kiệm. Có thể tiết kiệm được số tiền này, chắc chắn không thể thiếu phần cha mẹ cho cô.
Trương Kiến Lâm lập tức hiểu ý mẹ mình: “Cái này có gì đâu, nếu Huệ Huệ thích thì đến thủ đô còn không tốt sao?”
“Tốt cái gì mà tốt, lấy chồng xa như vậy, mai mốt Huệ Huệ sinh con ở cữ mẹ không tiện đến chăm sóc.”
Trương Cao Nghĩa cũng không đồng tình với việc con gái lấy chồng xa, nếu lấy chồng quá xa, người nhà sẽ không thể chăm sóc, thậm chí còn không biết có bị bắt nạt ở bên ngoài hay không.
Rời xa quê hương là không tốt!
Nghĩ đến dáng vẻ hợp nhau của hai người, Lưu Lị nhìn cô em chồng rồi lại cha mẹ chồng, nếu em chồng thật sự hẹn hò với kỹ thuật viên Giang thì sẽ sinh ra những đứa trẻ đáng yêu lắm?
Nhưng cô ấy cũng chỉ có thể nghĩ chuyện này trong lòng, chuyện hôn nhân của em chồng không tới lượt chị dâu như cô ấy ý kiến.
Trương Huệ bất lực, người ta chỉ tới nhà ăn một bữa cơm, cha mẹ đã cân nhắc có hợp để kết hôn với cô không.
“Nghiêm Vệ Hoa mẹ nói lần trước con thấy sao?”
Trần Lệ Phương mong đợi nhìn con gái, phải nói cả nhà Nghiêm Vệ Hoa đều là người địa phương, cha mẹ làm việc trong cơ quan đơn vị, anh ta làm việc ở bộ lương thực, quan trọng nhất là nhà họ Nghiêm chỉ có một đứa con trai duy nhất là Nghiêm Vệ Hoa, không có chị dâu mưu mô, một gia đình tuyệt vời biết bao.
“Mẹ, Nghiêm Vệ Hoa chỉ cao ngang em gái con thôi.” Trương Kiến Lâm không thích Yến Vệ Hoa thấp bé.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cuộc sống thực tế, cao lớn không làm ra tiền thì được cái tích sự gì?” Trần Lệ Phương nói lý lẽ: “Hơn nữa Nghiêm Vệ Hoa cũng không thấp.”
Nhà họ Trương gen tốt, hai anh em Trương Kiến Sơn và Trương Kiến Lâm cao khoảng một mét tám, Trương Huệ cao một mét sáu tám, đừng nói hiện tại, chờ hai mươi năm sau trẻ con có đủ dinh dưỡng, chiều cao này của cô cũng sẽ bị coi là thấp.
Người địa phương bọn họ nhìn chung đều không cao, Trương Huệ đúng là rất xinh đẹp, chiều cao khiến cô nổi bật giữa đám đông, vẻ đẹp của cô càng thu hút hơn.
Viên Hiểu Đình cạnh tranh với Trương Huệ từ nhỏ, nhìn qua cũng là một người đẹp thanh tú, so sánh với người khác thì không kém, nhưng so sánh với Trương Huệ lại thua xa.
Một người xinh đẹp thanh tú nhưng không cao, người kia xinh đẹp cao ráo, là chim hạc giữa bầy gà, làm sao có thể so sánh được?
Nếu thật sự phải tìm đối tượng, Trương Huệ đã nghiêm túc cân nhắc, nhận ra mình quả thật là người quan tâm đến ngoại hình, không có cảm giác với người như Nghiêm Vệ Hoa.
Thấy con gái không nói gì, Trần Lệ Phương cho rằng con gái để ý, nói nói vài câu rồi thôi.
Bỏ đi, không thích thì tìm người khác, kiểu gì chẳng có người phù hợp.
Sinh mãi mới được một cục cưng quý giá như thế, sao có thể không nghe theo ý cô chứ?
Nắng ngoài cửa sổ như thiêu như đốt, ve sầu đậu trên cây cũng không có tâm trạng kêu, cả khu nhà gia đình đều bị bao phủ bởi cái nóng héo úa mùa hè, chỉ có lá cây ngô đồng ngoài cửa sổ trông càng xanh biếc hơn dưới ánh mặt trời.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dọn dẹp một lát, Trương Huệ về phòng ngủ trưa, mới vừa nằm xuống mẹ cô đã bước vào.
“Cho con, cất đi.”
Trương Huệ liếc nhìn, hai mươi đồng.
“Mẹ, con có tiền tiêu.” Trương Huệ không cần.
Trần Lệ Phương dứt khoát đẩy tiền qua: “Cho con là của con, trong nhà là trong nhà, có cha mẹ ở đây, nhà mình không cần con trợ cấp.”
Trương Huệ không nhịn được ôm eo mẹ cọ cọ.
“Bao nhiêu tuổi rồi còn nhõng nhẽo thế này.” Trần Lệ Phương bật cười, nếp nhăn ở khóe mắt giãn ra như gợn sóng dập dờn.
Trần Lệ Phương vỗ vỗ vai con gái: “Con ngủ trưa đi.”
“Dạ.”
Trần Lệ Phương ra ngoài đóng cửa lại, một lát sau, Trương Huệ mơ hồ nghe thấy tiếng mở cửa phòng cha mẹ, cô khoanh chân ngồi dậy, mở tủ đầu giường ra, đếm hết tiền phiếu một lần.
Cô đi làm chưa đầy một năm, tiêu xài hoang phí như vậy mà vẫn còn gần hai trăm đồng tiết kiệm. Có thể tiết kiệm được số tiền này, chắc chắn không thể thiếu phần cha mẹ cho cô.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro