Thập Niên 70: Mỹ Nhân Trèo Cành Cao
Công Xã Tiểu Th...
2024-08-26 11:48:36
Dịch: Y Na
Nhà cậu Trương Huệ ở công xã Tiểu Thanh Sơn, từ bến xe huyện Vân Đỉnh mất hơn một tiếng, xuống xe phải thêm nửa tiếng đi bộ đến đại đội Hồng Mương nhà cậu nữa.
Nhưng Trương Huệ đến công xã không cần đi bộ về, cậu cô là phó bí thư công xã Tiểu Thanh Sơn, hàng ngày đạp xe đi làm, đến công xã Tiểu Thanh Sơn, cô đi thẳng đến văn phòng công xã tìm cậu, ngồi xe cậu trở về.
Trương Huệ đeo quần áo thay giặt trên lưng, một tay cầm kẹo, một tay cầm thịt, thu hút sự chú ý của rất nhiều người trên đường xã.
Đây là con gái nhà ai mà xinh đẹp như vậy.
“A, Huệ Huệ tới.”
Trương Huệ cong môi cười: “Cậu, con tới thăm cậu.”
“Con bé này, sao lại đến đây một mình, cha con cũng được nghỉ hè chứ, sao lại không đi cùng con, mẹ con cũng không thèm về thăm chúng ta một chút.”
“Mẹ con bận trông Mập Mạp, cha con nghỉ hè năm nào cũng đến núi Mạnh Đỉnh, cậu biết mà.”
Trần Giác cười ha ha: “Đúng vậy, cha con thích uống trà, từ khi gặp được Chu gì kia ở núi Mạnh Đỉnh biết pha trà.”
“Chu Minh Sơn.”
“A đúng đúng đúng, từ khi quen biết Chu Minh Sơn kia năm nào cha con cũng phải đến núi Mạnh Đỉnh một chuyến.”
Trương Huệ giơ đồ vật trong tay lên: “Mẹ bảo con mang trà đến cho cậu.”
“Ha ha ha, cảm ơn cha mẹ con quan tâm, con xem, con mang trà đến thôi là được rồi, còn mang kẹo với thịt đến làm gì, nhà chúng ta có con khỉ háu ăn nào đâu.”
“Tại có đồ ngon nên nhớ tới cậu mợ mà.”
“Con bé này làm giáo viên xong càng ngày càng giỏi ăn nói.”
Đã gần giữa trưa, Trần Giác chào hỏi mọi người rồi đi xuống nhà xe dưới lầu, dắt một chiếc xe đạp hơi cũ ra: “Lên xe, chúng ta tranh thủ về thôi.”
“Dạ.”
Nhiều năm rồi, Trương Huệ ngồi trên yên sau xe đạp cậu, cong môi thoải mái đón gió quê thổi vào mặt.
“Huệ Huệ à, lần trước mẹ con nhắn về, nói con đã chia tay với thằng nhóc nhà họ Chu kia rồi.”
“Vâng, chia tay rồi, người ta lấy con gái nhà phó xưởng trưởng.”
“Đúng là không ra gì.” Trần Giác tức giận mắng Chu Chấn, còn nói: “Nó không lấy con là nó xui xẻo, lần sau chúng ta tìm người tốt hơn.”
Trương Huệ cười khẽ: “Cậu à, con tìm được người tốt hơn rồi.”
Trần Giác đạp xe chậm lại: “Ồ, làm sao tìm được, tên nhóc này thế nào?”
“Anh hai con giới thiệu, anh ấy tên Giang Minh Ngạn, làm việc trong xưởng máy móc, tốt hơn Chu Chấn mấy lần, cha mẹ con đều thích anh ấy.”
“Ai da, con tìm được người tốt thì cậu mợ vui rồi, tiếc là lần này cậu ấy không đến cùng con.”
“Anh ấy là kỹ thuật trưởng của xưởng, bận rộn lắm, chờ sắp tới anh ấy rảnh rồi con dẫn về gặp cậu.”
Trần Giác nghiêm túc gật đầu: “Rất nên đến một chuyến.”
Hai anh em Trần Giác và Trần Lệ Phương cùng lớn lên từ nhỏ, tình cảm tốt, cháu gái không khác gì con ruột nên Trần Giác rất quan tâm đến chuyện của Trương Huệ.
Trần Giác thông minh, giỏi làm việc, được thăng chức từ đội trưởng lên phó bí thư xã, có con mắt nhìn người khá đặc biệt, chưa được tận mắt thấy đối tượng mới của cháu gái thì ông ấy không yên lòng.
Lúc trước ông ấy gặp Chu Chấn đã nói với chị gái và anh rể là thằng nhóc này không đáng tin cậy, quen biết thời gian dài, Trần Lệ Phương nhận ra Chu Chấn là người giả tạo nên mới muốn con gái mau chóng chia tay.
“Trần Dương và Trần Lập thế nào rồi ạ?” Hai anh em Trần Dương và Trần Lập kém Trương Huệ một tuổi, năm nay mới học năm đầu cấp ba.
“Thành tích của hai đứa chúng nó con biết đấy, lúc trước may mà có cha con phụ đạo mới vào được cấp ba, bây giờ học năm đầu đã khó khăn, vừa vặn con đến đây thì dạy thêm cho chúng nó một chút.”
Trần Giác thở dài: “Cậu mợ con cũng không có ý gì, chỉ muốn hai đứa chúng nó thuận lợi tốt nghiệp cấp ba, giống như con, có thể dựa vào năng lực làm công nhân trong xưởng, không cần lo lắng về cuộc sống sau này nữa.”
Nhà có hai học sinh cấp ba nên rất nổi tiếng trong công xã. Để con trai được đi học, cả nhà phải thắt lưng buộc bụng mà sống, cái lưng của Trần Giác cũng thẳng tắp.
Nửa cuối năm nay lên lớp mười một, gần như sắp bồi dưỡng xong, mấy năm nay nhà họ Trần vì con cái mà tiết kiệm cơm ăn áo mặc, chuyện tốt như ăn thịt, ngày lễ ngày Tết được ăn mặn đã là tốt rồi.
Nông dân ăn thịt, nếu không phải để chiêu đãi khách quý thì đều phải đợi đến cuối năm, lúc đại đội chia thịt mới có thể đã ghiền.
Hai anh em Trần Dương và Trần Lập nhìn thấy chị họ cầm thịt theo thì vui sướng hú lên.
“Mẹ ơi, trưa nay ăn thịt kho tàu nhé.” Trần Lập gào to.
“Ăn, ăn, ăn, chỉ biết ăn thôi, muốn ăn thịt thì chăm chỉ học hành vào, chờ các con tốt nghiệp cấp ba thi làm công nhân xưởng thì muốn ăn thịt lúc nào cũng được.”
Hồ Tú đang nấu cơm trong bếp, nghe thấy con trai kêu ăn thịt, không cần động não cũng có thể nói một tràng dài, nghĩ là khích lệ hai đứa con trai tiến bộ nên thường xuyên nói thế.
“Mẹ, chị họ tới, có thịt ăn thật mà.”
“Cái gì?” Hồ Tú một tay cầm dao làm bếp, một tay cầm củ khoai tây cắt nửa chạy ra ngoài.
“Ôi, đúng là Huệ Huệ.” Hồ Tú vui vẻ cười to chào đón.
Nhà cậu Trương Huệ ở công xã Tiểu Thanh Sơn, từ bến xe huyện Vân Đỉnh mất hơn một tiếng, xuống xe phải thêm nửa tiếng đi bộ đến đại đội Hồng Mương nhà cậu nữa.
Nhưng Trương Huệ đến công xã không cần đi bộ về, cậu cô là phó bí thư công xã Tiểu Thanh Sơn, hàng ngày đạp xe đi làm, đến công xã Tiểu Thanh Sơn, cô đi thẳng đến văn phòng công xã tìm cậu, ngồi xe cậu trở về.
Trương Huệ đeo quần áo thay giặt trên lưng, một tay cầm kẹo, một tay cầm thịt, thu hút sự chú ý của rất nhiều người trên đường xã.
Đây là con gái nhà ai mà xinh đẹp như vậy.
“A, Huệ Huệ tới.”
Trương Huệ cong môi cười: “Cậu, con tới thăm cậu.”
“Con bé này, sao lại đến đây một mình, cha con cũng được nghỉ hè chứ, sao lại không đi cùng con, mẹ con cũng không thèm về thăm chúng ta một chút.”
“Mẹ con bận trông Mập Mạp, cha con nghỉ hè năm nào cũng đến núi Mạnh Đỉnh, cậu biết mà.”
Trần Giác cười ha ha: “Đúng vậy, cha con thích uống trà, từ khi gặp được Chu gì kia ở núi Mạnh Đỉnh biết pha trà.”
“Chu Minh Sơn.”
“A đúng đúng đúng, từ khi quen biết Chu Minh Sơn kia năm nào cha con cũng phải đến núi Mạnh Đỉnh một chuyến.”
Trương Huệ giơ đồ vật trong tay lên: “Mẹ bảo con mang trà đến cho cậu.”
“Ha ha ha, cảm ơn cha mẹ con quan tâm, con xem, con mang trà đến thôi là được rồi, còn mang kẹo với thịt đến làm gì, nhà chúng ta có con khỉ háu ăn nào đâu.”
“Tại có đồ ngon nên nhớ tới cậu mợ mà.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Con bé này làm giáo viên xong càng ngày càng giỏi ăn nói.”
Đã gần giữa trưa, Trần Giác chào hỏi mọi người rồi đi xuống nhà xe dưới lầu, dắt một chiếc xe đạp hơi cũ ra: “Lên xe, chúng ta tranh thủ về thôi.”
“Dạ.”
Nhiều năm rồi, Trương Huệ ngồi trên yên sau xe đạp cậu, cong môi thoải mái đón gió quê thổi vào mặt.
“Huệ Huệ à, lần trước mẹ con nhắn về, nói con đã chia tay với thằng nhóc nhà họ Chu kia rồi.”
“Vâng, chia tay rồi, người ta lấy con gái nhà phó xưởng trưởng.”
“Đúng là không ra gì.” Trần Giác tức giận mắng Chu Chấn, còn nói: “Nó không lấy con là nó xui xẻo, lần sau chúng ta tìm người tốt hơn.”
Trương Huệ cười khẽ: “Cậu à, con tìm được người tốt hơn rồi.”
Trần Giác đạp xe chậm lại: “Ồ, làm sao tìm được, tên nhóc này thế nào?”
“Anh hai con giới thiệu, anh ấy tên Giang Minh Ngạn, làm việc trong xưởng máy móc, tốt hơn Chu Chấn mấy lần, cha mẹ con đều thích anh ấy.”
“Ai da, con tìm được người tốt thì cậu mợ vui rồi, tiếc là lần này cậu ấy không đến cùng con.”
“Anh ấy là kỹ thuật trưởng của xưởng, bận rộn lắm, chờ sắp tới anh ấy rảnh rồi con dẫn về gặp cậu.”
Trần Giác nghiêm túc gật đầu: “Rất nên đến một chuyến.”
Hai anh em Trần Giác và Trần Lệ Phương cùng lớn lên từ nhỏ, tình cảm tốt, cháu gái không khác gì con ruột nên Trần Giác rất quan tâm đến chuyện của Trương Huệ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trần Giác thông minh, giỏi làm việc, được thăng chức từ đội trưởng lên phó bí thư xã, có con mắt nhìn người khá đặc biệt, chưa được tận mắt thấy đối tượng mới của cháu gái thì ông ấy không yên lòng.
Lúc trước ông ấy gặp Chu Chấn đã nói với chị gái và anh rể là thằng nhóc này không đáng tin cậy, quen biết thời gian dài, Trần Lệ Phương nhận ra Chu Chấn là người giả tạo nên mới muốn con gái mau chóng chia tay.
“Trần Dương và Trần Lập thế nào rồi ạ?” Hai anh em Trần Dương và Trần Lập kém Trương Huệ một tuổi, năm nay mới học năm đầu cấp ba.
“Thành tích của hai đứa chúng nó con biết đấy, lúc trước may mà có cha con phụ đạo mới vào được cấp ba, bây giờ học năm đầu đã khó khăn, vừa vặn con đến đây thì dạy thêm cho chúng nó một chút.”
Trần Giác thở dài: “Cậu mợ con cũng không có ý gì, chỉ muốn hai đứa chúng nó thuận lợi tốt nghiệp cấp ba, giống như con, có thể dựa vào năng lực làm công nhân trong xưởng, không cần lo lắng về cuộc sống sau này nữa.”
Nhà có hai học sinh cấp ba nên rất nổi tiếng trong công xã. Để con trai được đi học, cả nhà phải thắt lưng buộc bụng mà sống, cái lưng của Trần Giác cũng thẳng tắp.
Nửa cuối năm nay lên lớp mười một, gần như sắp bồi dưỡng xong, mấy năm nay nhà họ Trần vì con cái mà tiết kiệm cơm ăn áo mặc, chuyện tốt như ăn thịt, ngày lễ ngày Tết được ăn mặn đã là tốt rồi.
Nông dân ăn thịt, nếu không phải để chiêu đãi khách quý thì đều phải đợi đến cuối năm, lúc đại đội chia thịt mới có thể đã ghiền.
Hai anh em Trần Dương và Trần Lập nhìn thấy chị họ cầm thịt theo thì vui sướng hú lên.
“Mẹ ơi, trưa nay ăn thịt kho tàu nhé.” Trần Lập gào to.
“Ăn, ăn, ăn, chỉ biết ăn thôi, muốn ăn thịt thì chăm chỉ học hành vào, chờ các con tốt nghiệp cấp ba thi làm công nhân xưởng thì muốn ăn thịt lúc nào cũng được.”
Hồ Tú đang nấu cơm trong bếp, nghe thấy con trai kêu ăn thịt, không cần động não cũng có thể nói một tràng dài, nghĩ là khích lệ hai đứa con trai tiến bộ nên thường xuyên nói thế.
“Mẹ, chị họ tới, có thịt ăn thật mà.”
“Cái gì?” Hồ Tú một tay cầm dao làm bếp, một tay cầm củ khoai tây cắt nửa chạy ra ngoài.
“Ôi, đúng là Huệ Huệ.” Hồ Tú vui vẻ cười to chào đón.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro