Thập Niên 70: Nam Ngu Hiếu Trọng Sinh Rồi
Chương 2
Tả Mộc Trà Trà Quân
2024-05-08 21:01:45
Nói xong, bà ta lấy ra năm tờ tiền một hào nhăn nhúm đưa cho Tôn Quế Phương, Tôn Quế Phương không dám nhận, lúc đi mẹ đẻ đã dặn, đừng nhìn vẻ ngoài hiền lành của mẹ chồng này, thực ra là người không dễ sống chung
"Mẹ, không..."
"Nhận đi."
Đúng lúc cô định từ chối thì sau lưng truyền đến giọng nói hơi mệt mỏi của Dương Kế Tây, Tôn Quế Phương vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ quay lại chạy đến bên giường, nước mắt không kìm được rơi xuống chiếc chăn mỏng, cô sờ trán Dương Kế Tây.
"Không lạnh, không lạnh..."
Hôm qua Dương Kế Tây bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, cô thật sự rất lo.
Dương Kế Tây đột nhiên nắm lấy tay cô, đôi mắt sâu thẳm thâm thúy chằm vào cô.
"Quế Phương... ."
"Em đây, em đây." Tôn Quế Phương vội vàng dùng tay kia nắm lấy tay anh: "Đói bụng không? Uống chút nước trước đã, em đi nấu chút gì cho anh ăn."
Dương Kế Tây gần như tham lam nhìn chằm chằm vào Tôn Quế Phương trước mắt, anh đã chết rất lâu rồi, mà ở trong ký ức, Tôn Quế Phương chết còn sớm hơn anh, trời mới biết anh đã đau khổ đến thế nào.
Anh nhớ, vốn dĩ anh vui vẻ hân hoan kết hôn với Tôn Quế Phương, nhưng từ ngày thứ hai sau đám cưới, anh lại không thể điều khiển được cơ thể mình nữa, giống như một linh hồn, đứng ngoài quan sát cuộc sống của mình và vợ!
May mà trời cao có mắt, anh đã trở về rồi!
Mọi chuyện vẫn chưa xảy ra, mọi chuyện vẫn còn kịp.
Dương Kế Tây nắm chặt tay cô, ánh mắt vẫn luôn nhìn cô, khàn khàn nói: "Anh về rồi."
Tôn Quế Phương không ngờ anh lại làm chuyện này trước mặt mẹ chồng, mặt lập tức đỏ bừng.
"Tỉnh là tốt rồi." Bà Dương dắt đứa cháu trai nhỏ ngây thơ vào nhà, vì lúc nãy Tôn Quế Phương quay lưng về phía bà nên bà không thấy hành động nhỏ của hai người.
Lúc này, bà đang lo lắng nhìn Dương Kế Tây, "Con không biết mẹ lo lắng cho con thế nào đâu, mấy hôm nay đều không ngủ ngon được ngày nào."
Dương Kế Tây cụp mắt xuống, không chịu buông tay, anh cố gắng bình tĩnh lại, rồi mới ngẩng đầu lên nở một nụ cười.
“Để cho mẹ lo lắng rồi, mới vừa rồi con thoáng nghe được Quế Phương nói chuyện tiền thuốc, lập tức tỉnh lại, cuộc sống trong nhà là dạng gì, ta rất hiểu.”
“Mới vừa kết hôn đã dùng đến tiền đồ cưới của Quế Phương, con thật sự là….”
Hai ngày nay anh không ăn gì, chỉ được Tôn Quế Phương đút nước và thuốc nên mặt anh hốc hác đi trông thấy, lại còn tái nhợt.
Vốn dĩ Dương Kế Tây lớn lên đẹp trai, lại là kiểu nhìn càng lâu càng thấy đẹp. Lúc này, trông anh vừa có vẻ yếu ớt vừa làm người ta thương xót.
Nhìn Dương Kế Tây như vậy, trái tim Tôn Quế Phương lại khó chịu, định lên tiếng thì cảm nhận ngón tay anh khẽ siết lại.
Cô sững người, rồi cúi đầu, không nói gì.
Từ nãy khi Tôn Quế Phương quay người chạy đến chỗ Dương Kế Tây, bà Dương đã cất tiền đi. Nghe vậy, bà không thay đổi sắc mặt, lại lấy tiền ra đặt lên chăn.
"Mẹ, không..."
"Nhận đi."
Đúng lúc cô định từ chối thì sau lưng truyền đến giọng nói hơi mệt mỏi của Dương Kế Tây, Tôn Quế Phương vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ quay lại chạy đến bên giường, nước mắt không kìm được rơi xuống chiếc chăn mỏng, cô sờ trán Dương Kế Tây.
"Không lạnh, không lạnh..."
Hôm qua Dương Kế Tây bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, cô thật sự rất lo.
Dương Kế Tây đột nhiên nắm lấy tay cô, đôi mắt sâu thẳm thâm thúy chằm vào cô.
"Quế Phương... ."
"Em đây, em đây." Tôn Quế Phương vội vàng dùng tay kia nắm lấy tay anh: "Đói bụng không? Uống chút nước trước đã, em đi nấu chút gì cho anh ăn."
Dương Kế Tây gần như tham lam nhìn chằm chằm vào Tôn Quế Phương trước mắt, anh đã chết rất lâu rồi, mà ở trong ký ức, Tôn Quế Phương chết còn sớm hơn anh, trời mới biết anh đã đau khổ đến thế nào.
Anh nhớ, vốn dĩ anh vui vẻ hân hoan kết hôn với Tôn Quế Phương, nhưng từ ngày thứ hai sau đám cưới, anh lại không thể điều khiển được cơ thể mình nữa, giống như một linh hồn, đứng ngoài quan sát cuộc sống của mình và vợ!
May mà trời cao có mắt, anh đã trở về rồi!
Mọi chuyện vẫn chưa xảy ra, mọi chuyện vẫn còn kịp.
Dương Kế Tây nắm chặt tay cô, ánh mắt vẫn luôn nhìn cô, khàn khàn nói: "Anh về rồi."
Tôn Quế Phương không ngờ anh lại làm chuyện này trước mặt mẹ chồng, mặt lập tức đỏ bừng.
"Tỉnh là tốt rồi." Bà Dương dắt đứa cháu trai nhỏ ngây thơ vào nhà, vì lúc nãy Tôn Quế Phương quay lưng về phía bà nên bà không thấy hành động nhỏ của hai người.
Lúc này, bà đang lo lắng nhìn Dương Kế Tây, "Con không biết mẹ lo lắng cho con thế nào đâu, mấy hôm nay đều không ngủ ngon được ngày nào."
Dương Kế Tây cụp mắt xuống, không chịu buông tay, anh cố gắng bình tĩnh lại, rồi mới ngẩng đầu lên nở một nụ cười.
“Để cho mẹ lo lắng rồi, mới vừa rồi con thoáng nghe được Quế Phương nói chuyện tiền thuốc, lập tức tỉnh lại, cuộc sống trong nhà là dạng gì, ta rất hiểu.”
“Mới vừa kết hôn đã dùng đến tiền đồ cưới của Quế Phương, con thật sự là….”
Hai ngày nay anh không ăn gì, chỉ được Tôn Quế Phương đút nước và thuốc nên mặt anh hốc hác đi trông thấy, lại còn tái nhợt.
Vốn dĩ Dương Kế Tây lớn lên đẹp trai, lại là kiểu nhìn càng lâu càng thấy đẹp. Lúc này, trông anh vừa có vẻ yếu ớt vừa làm người ta thương xót.
Nhìn Dương Kế Tây như vậy, trái tim Tôn Quế Phương lại khó chịu, định lên tiếng thì cảm nhận ngón tay anh khẽ siết lại.
Cô sững người, rồi cúi đầu, không nói gì.
Từ nãy khi Tôn Quế Phương quay người chạy đến chỗ Dương Kế Tây, bà Dương đã cất tiền đi. Nghe vậy, bà không thay đổi sắc mặt, lại lấy tiền ra đặt lên chăn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro