Thập Niên 70: Nam Ngu Hiếu Trọng Sinh Rồi
Chương 4
Tả Mộc Trà Trà Quân
2024-05-08 21:01:45
Đợi đến tối mới mang về phòng khóa lại, sáng nào cũng chỉ lấy ra đủ ăn, không lấy nhiều hơn một chút nào.
"Mỗi người một quả?"
Không cần nấu, ăn sống là được.
Vào thời đại này của họ, trứng chủ yếu đều ăn sống, vừa bổ dưỡng lại không tốn củi.
"Mẹ chồng..."
Tôn Quế Phương muốn để chồng bồi bổ cơ thể, mình không ăn, nhưng lại bị Dương Kế Tây đút cho ăn.
"Đừng nói nhiều, em nghe lời anh.” Biết tính cô, Dương Kế Tây khuyên nhủ, lại ép cô ăn cùng mình phần cháo loãng, sau đó Dương Kế Tây còn uống một bát thuốc.
Đến khi hai người ra khỏi bếp, bà Dương đang ngồi giữa sân, nhìn đứa cháu nhỏ đang bò lê chơi bùn.
"Thằng ba nghỉ ngơi thêm đi, chiều nay con dâu ba có thể đi làm rồi, điểm công nhiều thì cuộc sống trong nhà mới khá được, nhà chúng ta đông người, không như mấy nhà không có con cháu, ăn bữa này lo bữa sau."
Lời của bà Dương có ý khác, mà hiện tại Dương Kế Tây ghét nhất chính là kiểu nói bóng gió này.
Anh ho mấy tiếng, kéo Tôn Quế Phương, nói với bà Dương: "Con bây giờ vẫn cần người chăm sóc, đợi thêm một thời gian nữa đi."
Anh nói xong, liền kéo Tôn Quế Phương về phòng. Bà Dương nghe thấy vậy thì sửng sốt, không ngờ thằng ba lại nói như thế, còn nói những lời như vậy!
Từ lúc xảy ra chuyện đó, thằng ba ở nhà luôn cúi đầu làm việc, ít khi nói chuyện, ngoài việc nhất quyết cưới Tôn Quế Phương rất ngoan cố ra, thì chưa từng từ chối sự sắp xếp của người nhà, đặc biệt là lời của bà và bạn già.
Sắc mặt bà Dương không được tốt lắm, quay đầu nhìn về phía hai người, nhưng thấy hai vợ chồng đóng cửa phòng nhỏ lại, không nhìn thấy gì nữa.
Mà sau khi đóng cửa lại thì trong phòng hơi tối.
Vì không có cửa sổ.
Nói chung ở niên đại này phần lớn nhà tranh đều không có cửa sổ.
"Anh Tây, anh..."
Không chỉ có bà Dương nhận ra anh không ổn, Tôn Quế Phương cũng nhận ra.
Nhưng cô bị anh ôm chặt, giọng nghẹn ngào của Dương Kế Tây vang bên tai: "Thật xin lỗi..."
Hồi lâu sau, Tôn Quế Phương nghe xong lời Dương Kế Tây kể thì dựa vào lòng anh bật cười, "Em thấy anh là đang mơ thấy ác mộng, một người, sao có thể không khống chế được cơ thể mình? Anh xem, bây giờ không phải vẫn ổn sao?"
Lời nói này khiến Dương Kế Tây giật mình, đúng là anh không có cảm giác bị khống chế!
Nhưng anh không hề lơ là cảnh giác, "Mặc kệ xảy ra chuyện gì, anh sẽ không để mặc cho người ta thao túng!"
Anh không phải là con rối, cũng không muốn trở thành đối tượng so sánh của gia đình lão tứ! "Cả đời" đều hiếu thuận với cha mẹ một cách ngu ngốc, liên lụy đến vợ con, làm cha, làm chồng đều không ra gì, sống lại một kiếp, anh nhất định phải bảo vệ những người mình yêu, sống tốt cuộc đời của mình!
Tôn Quế Phương quay lại, nâng mặt anh lên nghiêm túc nói, "Anh đó, có lẽ vì anh bị bệnh nên mới mơ như vậy, đừng sợ, hồi nhỏ em cũng từng gặp ác mộng, bà ngoại em nói chỉ cần mơ thấy những thứ đó, hét lớn lên là không sao, tối nay em sẽ trông chừng anh, yên tâm nhé."
"Mỗi người một quả?"
Không cần nấu, ăn sống là được.
Vào thời đại này của họ, trứng chủ yếu đều ăn sống, vừa bổ dưỡng lại không tốn củi.
"Mẹ chồng..."
Tôn Quế Phương muốn để chồng bồi bổ cơ thể, mình không ăn, nhưng lại bị Dương Kế Tây đút cho ăn.
"Đừng nói nhiều, em nghe lời anh.” Biết tính cô, Dương Kế Tây khuyên nhủ, lại ép cô ăn cùng mình phần cháo loãng, sau đó Dương Kế Tây còn uống một bát thuốc.
Đến khi hai người ra khỏi bếp, bà Dương đang ngồi giữa sân, nhìn đứa cháu nhỏ đang bò lê chơi bùn.
"Thằng ba nghỉ ngơi thêm đi, chiều nay con dâu ba có thể đi làm rồi, điểm công nhiều thì cuộc sống trong nhà mới khá được, nhà chúng ta đông người, không như mấy nhà không có con cháu, ăn bữa này lo bữa sau."
Lời của bà Dương có ý khác, mà hiện tại Dương Kế Tây ghét nhất chính là kiểu nói bóng gió này.
Anh ho mấy tiếng, kéo Tôn Quế Phương, nói với bà Dương: "Con bây giờ vẫn cần người chăm sóc, đợi thêm một thời gian nữa đi."
Anh nói xong, liền kéo Tôn Quế Phương về phòng. Bà Dương nghe thấy vậy thì sửng sốt, không ngờ thằng ba lại nói như thế, còn nói những lời như vậy!
Từ lúc xảy ra chuyện đó, thằng ba ở nhà luôn cúi đầu làm việc, ít khi nói chuyện, ngoài việc nhất quyết cưới Tôn Quế Phương rất ngoan cố ra, thì chưa từng từ chối sự sắp xếp của người nhà, đặc biệt là lời của bà và bạn già.
Sắc mặt bà Dương không được tốt lắm, quay đầu nhìn về phía hai người, nhưng thấy hai vợ chồng đóng cửa phòng nhỏ lại, không nhìn thấy gì nữa.
Mà sau khi đóng cửa lại thì trong phòng hơi tối.
Vì không có cửa sổ.
Nói chung ở niên đại này phần lớn nhà tranh đều không có cửa sổ.
"Anh Tây, anh..."
Không chỉ có bà Dương nhận ra anh không ổn, Tôn Quế Phương cũng nhận ra.
Nhưng cô bị anh ôm chặt, giọng nghẹn ngào của Dương Kế Tây vang bên tai: "Thật xin lỗi..."
Hồi lâu sau, Tôn Quế Phương nghe xong lời Dương Kế Tây kể thì dựa vào lòng anh bật cười, "Em thấy anh là đang mơ thấy ác mộng, một người, sao có thể không khống chế được cơ thể mình? Anh xem, bây giờ không phải vẫn ổn sao?"
Lời nói này khiến Dương Kế Tây giật mình, đúng là anh không có cảm giác bị khống chế!
Nhưng anh không hề lơ là cảnh giác, "Mặc kệ xảy ra chuyện gì, anh sẽ không để mặc cho người ta thao túng!"
Anh không phải là con rối, cũng không muốn trở thành đối tượng so sánh của gia đình lão tứ! "Cả đời" đều hiếu thuận với cha mẹ một cách ngu ngốc, liên lụy đến vợ con, làm cha, làm chồng đều không ra gì, sống lại một kiếp, anh nhất định phải bảo vệ những người mình yêu, sống tốt cuộc đời của mình!
Tôn Quế Phương quay lại, nâng mặt anh lên nghiêm túc nói, "Anh đó, có lẽ vì anh bị bệnh nên mới mơ như vậy, đừng sợ, hồi nhỏ em cũng từng gặp ác mộng, bà ngoại em nói chỉ cần mơ thấy những thứ đó, hét lớn lên là không sao, tối nay em sẽ trông chừng anh, yên tâm nhé."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro