Thập Niên 70: Nàng Đại Tiểu Thư Kiêu Kỳ Và Chàng Sói Nông Thôn

Chương 36

2024-10-20 05:45:45

Dù kiểu dáng của hàng hóa có phần hơi lỗi thời, nhưng độ tinh xảo không thua gì những cửa hàng sang trọng của vài thập kỷ sau.

Đi sâu vào bên trong là khu vực trang phục rất lớn: quầy quần áo nam, quần áo nữ, váy nữ, quầy áo len, với cách phân loại vô cùng chi tiết.

Chưa hết, gần đó còn có khu thử đồ, được ngăn cách bởi những tấm rèm, không khác gì phòng thử đồ hiện đại.

Những người đàn ông chờ bên ngoài với vẻ mặt chán nản trông chẳng khác gì các chàng trai đi mua sắm với bạn gái sau này.

Dù không phải cuối tuần, nhưng mỗi quầy đều có rất đông người vây quanh.

Tuy nhiên, theo quan sát của Lục Tây Chanh, phần lớn chỉ đứng nhìn chứ không mua.

“Mẹ ơi, sao mọi người chỉ nhìn mà không mua gì hết thế?”

cô tò mò hỏi.

“Mọi người không có phiếu mua hàng nên chỉ đến xem, hy vọng lần sau tới thì món đồ vẫn chưa bị ai mua mất.”

“Ồ, hóa ra là vậy.”

Từ năm 1958, nền công nghiệp và thương mại dần chuyển sang mô hình nhà nước và tập thể quản lý.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hầu hết các nhu yếu phẩm được phân phối theo kế hoạch của nhà nước, qua hình thức tem phiếu.

Các cửa hàng bách hóa cũng hoạt động theo mô hình này, chịu trách nhiệm bình ổn giá và cung cấp hàng hóa ổn định cho thị trường.

Đây cũng là lý do vì sao các quầy hàng được bày trí đẹp đẽ như vậy mà lại không có nhiều hàng chất đống.

Người mua hàng chỉ có thể ngắm nghía chứ khó có thể mua ngay lập tức.

Lục Tây Chanh tiếp tục theo dòng người đi qua khu trang phục, mắt cô bỗng sáng lên: “Chà, dễ thương quá!”

Đó là một chú gấu trúc to hơn cả người cô, với thân hình tròn trịa và dáng vẻ mũm mĩm đáng yêu.

Thì ra đây là quầy bán đồ chơi.

Dù đến năm 1988 đất nước mới liệt gấu trúc vào danh sách động vật hoang dã được bảo vệ đặc biệt, nhưng người dân vẫn luôn yêu thích loài vật có vẻ ngoài dễ thương này.

Cả quầy bày bán đồ chơi, nhưng nổi bật nhất vẫn là chú gấu trúc, xung quanh có mấy đứa trẻ nhỏ đang chăm chú ngắm nghía.

Lục Tây Chanh cầm lấy tay ngắn của chú gấu trúc, hỏi người bán hàng: “Chị ơi, con này bao nhiêu tiền vậy?”

Nhân viên bán hàng nhìn thấy cô gái hỏi về con thú bông siêu to này, có chút bất ngờ: “Xin lỗi, cái này không bán, chỉ để trưng bày thôi ạ.”

Đây là lần đầu tiên cô gặp có người muốn mua chú gấu trúc to đùng này.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Mua về để làm gì và đặt ở đâu nhỉ? "Nhưng nếu cô thích, chúng tôi có loại vừa và nhỏ, để tôi lấy cho nhé?"

Lục Tây Chanh nghe thấy không bán con gấu trúc to, ban đầu có chút thất vọng, nhưng khi nghe nói có loại vừa và nhỏ, cô nghĩ cũng được mà! "Được thôi, lấy cho tôi nhé, cảm ơn!"

"Vậy cô muốn loại vừa hay nhỏ?"

"Cả hai luôn!"

"...Được rồi!"

Lục Tây Chanh đã quên mất rằng bây giờ cô chẳng có xu nào, không tiền cũng chẳng có phiếu mua hàng.

Ngay cả 20 đồng mà anh trai đưa cho mấy hôm trước, cô cũng để dưới gối không mang theo.

Cô vẫn còn đang mơ mộng mình là công chúa nhà giàu của thế kỷ 21, cứ thích gì là mua nấy, thậm chí còn chọn cả màu sắc và kích thước như trước đây.

Cô nàng "không xu dính túi"

này vui mừng chờ người bán hàng mang gấu trúc ra.

Bên cạnh, mẹ cô và chị gái nhìn nhau không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 70: Nàng Đại Tiểu Thư Kiêu Kỳ Và Chàng Sói Nông Thôn

Số ký tự: 0