Chương 30 - Không Muốn Làm Khó Mẹ Chồng
Bệnh Sạch Sẽ
Lưu Trư Trư
2024-08-15 19:52:25
Sau khi bước vào phía trong thì nền nhà được tráng xi măng, đồ dùng bên trong cũng chỉ có một màu đơn giản, nhưng trên đồ dùng lại bám một lớp bụi dày, vừa mới bước vào có thể cảm thấy ngôi nhà cũng khá mát mẻ.
Triệu Mạn quét mắt nhìn một vòng mới phát hiện trong nhà Hàn Cảnh Du cũng bình thường không có gì khác biệt với những ngôi nhà của những người đàn ông độc thân khác. Đúng là không có gì cả.
“Trong nhà anh, bát để ở đâu?”
“Không có.”
“Chăn mền thì sao?”
“Bình thường tôi đều ở ký túc xá cả, trước giờ ở đây không có người.”
“Trong sân có trồng rau mà.”
“Là hàng xóm trồng…” Hàn Cảnh Du cũng không chắc chắn lắm.
Trời ơi! Đây đúng là một ngôi nhà đàn ông hợp cách nhất rồi!
“Tường viện nhà anh sao lại như vậy?” Từng nhà đều liền kề nhau, tường viện đều sẽ xây theo đường ranh giới với tường viện khác, nhưng vì sao tường viện của Hàn Cảnh Du lại bị đẩy vào trong hơn một mét, vì vậy mà viện tử của Hàn gia đã nhỏ hơn rất nhiều.
“Lúc tôi dọn đến thì nó đã như vậy rồi, về sau này vẫn luôn bận rộn công việc nên không có thời gian thương lượng, vừa khéo cô đã đến đây thì nhiệm vụ gian khổ này cứ giao cho cô vậy.” Hàn Cảnh Du cười mà như không cười nhìn cô, dáng vẻ như muốn xem kịch vui.
Triệu Mạn: “…” Tôi hiểu rồi! Mấy người đều không dễ trêu vào.
Nhưng khiến cô vui mừng chính là nơi này lại ngã về hướng Tây Bắc, khí hậu mùa hè nóng, mùa đông lạnh, nhưng chỉ cần mùa hè không bị mặt trời chiếu vào thì vẫn mát hơn mùa hè ở phương Nam rất nhiều.
Hàn Cảnh Du đặt đồ đạc trong phòng khách, dặn dò Triệu Mạn tự mình nghỉ ngơi một chút, còn anh xách theo hai cái thùng ra ngoài lấy ít nước.
Triệu Mạn lập tức đứng lên: “Tôi đi theo anh!”
Hàn Cảnh Du không hiểu nhìn theo cô. Cô lập lại lời vừa rồi một lần nữa: “Tôi đi theo anh, anh mang tất cả thùng trong nhà mình lên đi!”
Trong nhà Hàn Cảnh Du có tất cả hai cái thùng và đều nằm trên tay anh cả rồi. Triệu Mạn đi theo phía sau anh, đã nhìn thấy anh đứng trong sân bắt đầu lấy nước trong giếng, đầu năm nay không phải nhà ai cũng có giếng nước, mấy nhà xung quanh đều không có, cũng chỉ có một mình nhà Hàn Cảnh Du là có một cái, vì vậy mà cổng trong sân nhà anh cũng không thường đóng lại vì thỉnh thoảng sẽ có người đến múc nước.
Triệu Mạn đứng bên cạnh giếng nước, cô mang theo khăn mặt lau sạch mặt mày, thoáng chốc cô đã cảm giác bản thân sống lại được một nửa rồi. Cô thật sự muốn sống ở đây, nhưng đồ đạc mang đến lại còn thiếu rất nhiều, trong nhà còn phải đặt mua khá nhiều đồ.
Cô lười biếng nhưng càng khổ sở hơn chính là căn bệnh thích sạch sẽ của cô.
Tuy trên người vẫn chưa hoàn toàn thoải mái, cô đã bẩn đến mức không đành lòng nhìn thẳng, nhưng Triệu Mạn cũng không muốn lười biếng ngay lúc này.
Mấy đứa bé vừa xuống xe đã bắt đầu ồn ào nhộn nhịp trở lại, Đại Oa cũng không còn ông cụ non như trước đó, cậu bé nắm tay Nhị Oa nhìn trái cây bên ngoài.
Tam Oa đi theo phía sau hai người anh trai, cậu bé chính là cái đuôi.
“Đói bụng?” Triệu Mạn thuận miệng hỏi, sai đó hỏi Đại Oa: “Anh em các cháu biết khăn lau mặt của mình ở đâu không? Bây giờ dì muốn lau mặt cho các cháu.”
Thoáng chốc trên mặt Đại Oa biểu lộ không thể tin được: “Tự chúng cháu sẽ lau ạ, dì lau giúp cho Tam Oa đi ạ. Ba anh em chúng cháu dùng chung một cái khăn lông, dì lau cho em ấy trước đi ạ!”
Đứa nhỏ này còn lưu loát lục tìm trong túi quần áo ra một chiếc khăn mặt đã rách rưới. Triệu Mạn cầm lấy chiếc khăn nhìn chằm chằm hết nửa ngày, sau đó mới cố gắng mở miệng hỏi một câu: “Hàn Cảnh Du, các con của anh chỉ có một chiếc khăn này thôi sao?”
Triệu Mạn quét mắt nhìn một vòng mới phát hiện trong nhà Hàn Cảnh Du cũng bình thường không có gì khác biệt với những ngôi nhà của những người đàn ông độc thân khác. Đúng là không có gì cả.
“Trong nhà anh, bát để ở đâu?”
“Không có.”
“Chăn mền thì sao?”
“Bình thường tôi đều ở ký túc xá cả, trước giờ ở đây không có người.”
“Trong sân có trồng rau mà.”
“Là hàng xóm trồng…” Hàn Cảnh Du cũng không chắc chắn lắm.
Trời ơi! Đây đúng là một ngôi nhà đàn ông hợp cách nhất rồi!
“Tường viện nhà anh sao lại như vậy?” Từng nhà đều liền kề nhau, tường viện đều sẽ xây theo đường ranh giới với tường viện khác, nhưng vì sao tường viện của Hàn Cảnh Du lại bị đẩy vào trong hơn một mét, vì vậy mà viện tử của Hàn gia đã nhỏ hơn rất nhiều.
“Lúc tôi dọn đến thì nó đã như vậy rồi, về sau này vẫn luôn bận rộn công việc nên không có thời gian thương lượng, vừa khéo cô đã đến đây thì nhiệm vụ gian khổ này cứ giao cho cô vậy.” Hàn Cảnh Du cười mà như không cười nhìn cô, dáng vẻ như muốn xem kịch vui.
Triệu Mạn: “…” Tôi hiểu rồi! Mấy người đều không dễ trêu vào.
Nhưng khiến cô vui mừng chính là nơi này lại ngã về hướng Tây Bắc, khí hậu mùa hè nóng, mùa đông lạnh, nhưng chỉ cần mùa hè không bị mặt trời chiếu vào thì vẫn mát hơn mùa hè ở phương Nam rất nhiều.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hàn Cảnh Du đặt đồ đạc trong phòng khách, dặn dò Triệu Mạn tự mình nghỉ ngơi một chút, còn anh xách theo hai cái thùng ra ngoài lấy ít nước.
Triệu Mạn lập tức đứng lên: “Tôi đi theo anh!”
Hàn Cảnh Du không hiểu nhìn theo cô. Cô lập lại lời vừa rồi một lần nữa: “Tôi đi theo anh, anh mang tất cả thùng trong nhà mình lên đi!”
Trong nhà Hàn Cảnh Du có tất cả hai cái thùng và đều nằm trên tay anh cả rồi. Triệu Mạn đi theo phía sau anh, đã nhìn thấy anh đứng trong sân bắt đầu lấy nước trong giếng, đầu năm nay không phải nhà ai cũng có giếng nước, mấy nhà xung quanh đều không có, cũng chỉ có một mình nhà Hàn Cảnh Du là có một cái, vì vậy mà cổng trong sân nhà anh cũng không thường đóng lại vì thỉnh thoảng sẽ có người đến múc nước.
Triệu Mạn đứng bên cạnh giếng nước, cô mang theo khăn mặt lau sạch mặt mày, thoáng chốc cô đã cảm giác bản thân sống lại được một nửa rồi. Cô thật sự muốn sống ở đây, nhưng đồ đạc mang đến lại còn thiếu rất nhiều, trong nhà còn phải đặt mua khá nhiều đồ.
Cô lười biếng nhưng càng khổ sở hơn chính là căn bệnh thích sạch sẽ của cô.
Tuy trên người vẫn chưa hoàn toàn thoải mái, cô đã bẩn đến mức không đành lòng nhìn thẳng, nhưng Triệu Mạn cũng không muốn lười biếng ngay lúc này.
Mấy đứa bé vừa xuống xe đã bắt đầu ồn ào nhộn nhịp trở lại, Đại Oa cũng không còn ông cụ non như trước đó, cậu bé nắm tay Nhị Oa nhìn trái cây bên ngoài.
Tam Oa đi theo phía sau hai người anh trai, cậu bé chính là cái đuôi.
“Đói bụng?” Triệu Mạn thuận miệng hỏi, sai đó hỏi Đại Oa: “Anh em các cháu biết khăn lau mặt của mình ở đâu không? Bây giờ dì muốn lau mặt cho các cháu.”
Thoáng chốc trên mặt Đại Oa biểu lộ không thể tin được: “Tự chúng cháu sẽ lau ạ, dì lau giúp cho Tam Oa đi ạ. Ba anh em chúng cháu dùng chung một cái khăn lông, dì lau cho em ấy trước đi ạ!”
Đứa nhỏ này còn lưu loát lục tìm trong túi quần áo ra một chiếc khăn mặt đã rách rưới. Triệu Mạn cầm lấy chiếc khăn nhìn chằm chằm hết nửa ngày, sau đó mới cố gắng mở miệng hỏi một câu: “Hàn Cảnh Du, các con của anh chỉ có một chiếc khăn này thôi sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro