Chương 30 - Không Muốn Làm Khó Mẹ Chồng
Cửa Hàng Hệ Thố...
Lưu Trư Trư
2024-08-15 19:52:25
Lúc bắt đầu, Triệu Mạn còn thật sự cho rằng chính mình tới nông thôn là có thể thả bay bản thân, được tự do, lại không ngờ rằng xuống nông thôn không chỉ phải bắt đầu làm việc mà còn bị một nhà Phương Tú Lệ coi là lao động trẻ em mà sai bảo. Làm xong việc trong đội giao còn phải đi giúp đỡ làm việc nhà cho Tô gia, vì tiền đồ của con trai, thậm chí Phương Tú Lệ còn tính toán đưa nguyên chủ cho một lãnh đạo hơn bốn mươi tuổi.
Dựa theo cốt truyện trong sách thì Tô Ái Hoa tới đây gọi cô qua đó chính là vì tính toán cho vị kia lãnh đạo kia xem mắt.
Đáng thương nguyên chủ mới mười sáu tuổi, lại bị người ta chà đạp như thế.
Sau khi đuổi Tô Ái Hoa đi, Triệu Mạn liền xoay người vào phòng bếp, phòng bếp không lớn, chỉ đủ cho một người đứng, thấy bốn bề vắng lặng không có ai, cô móc ra một cái bình mỡ nhỏ từ trong không gian, nhanh chóng múc một thìa mỡ cho vào nồi.
Một loạt động tác này làm cực kỳ nhanh chóng, cô cũng không phải lần đầu tiên làm, sau khi cho mỡ vào nồi, Triệu Mạn lại nhanh chóng cất mỡ đi.
Bình mỡ này là do cô mua ở cửa hàng của hệ thống, không sai, đây chính là bàn tay vàng của người xuyên việt.
Những thanh niên trí thức kia cũng không được ăn qua thứ tốt gì, trộn lẫn chút dầu trong cả một nồi đậu que to, ai có thể phát hiện ra cái gì?
Triệu Mạn xuyên tới thế giới này liền phát hiện, thông qua lao động, hệ thống có thể cho cô một số tiền nhất định, ví dụ như hiện tại cô đang làm nông dân, thu nhập một ngày là 50 khối, số tiền này không thể hóa thành thực thể, chỉ có thể mua sắm đồ vật ở trong cửa hàng, hơn nữa phải mua sắm trong hoàn cảnh tương tự với thế giới thực. Ví dụ như hiện tại cô ở nông thôn thì cửa hàng hệ thống sẽ tương đương với quầy bán quà vặt ở nông thôn vào 40 năm sau. Bên trong trừ bỏ cháo bát bảo, mì ăn liền, thuốc lá thì chỉ có một số vật phẩm sắp hết hạn.
Mấy thứ này đều là đồ mà thập niên 70 không có, cô không dám lôi ra bán vì sợ người ta coi cô là “đầu cơ trục lợi” mà đánh chết, cho nên cô chỉ có thể lén lút hưởng thụ.
Nói cách khác, nếu cô muốn đổi lấy những món đồ cao cấp hơn thì nhất định phải đi tới thành thị lớn hơn để sinh hoạt, vì không muốn mỗi ngày chỉ có thể ăn bản lậu giăm bông và cháo bát bảo, cô đã thử tới huyện thành để đổi vật phẩm, đúng là chủng loại hàng hóa liền đa dạng hơn, nhưng mà huyện thành cũng không có kem chống nắng mà cô mong chờ.
Dựa theo cốt truyện trong sách thì Tô Ái Hoa tới đây gọi cô qua đó chính là vì tính toán cho vị kia lãnh đạo kia xem mắt.
Đáng thương nguyên chủ mới mười sáu tuổi, lại bị người ta chà đạp như thế.
Sau khi đuổi Tô Ái Hoa đi, Triệu Mạn liền xoay người vào phòng bếp, phòng bếp không lớn, chỉ đủ cho một người đứng, thấy bốn bề vắng lặng không có ai, cô móc ra một cái bình mỡ nhỏ từ trong không gian, nhanh chóng múc một thìa mỡ cho vào nồi.
Một loạt động tác này làm cực kỳ nhanh chóng, cô cũng không phải lần đầu tiên làm, sau khi cho mỡ vào nồi, Triệu Mạn lại nhanh chóng cất mỡ đi.
Bình mỡ này là do cô mua ở cửa hàng của hệ thống, không sai, đây chính là bàn tay vàng của người xuyên việt.
Những thanh niên trí thức kia cũng không được ăn qua thứ tốt gì, trộn lẫn chút dầu trong cả một nồi đậu que to, ai có thể phát hiện ra cái gì?
Triệu Mạn xuyên tới thế giới này liền phát hiện, thông qua lao động, hệ thống có thể cho cô một số tiền nhất định, ví dụ như hiện tại cô đang làm nông dân, thu nhập một ngày là 50 khối, số tiền này không thể hóa thành thực thể, chỉ có thể mua sắm đồ vật ở trong cửa hàng, hơn nữa phải mua sắm trong hoàn cảnh tương tự với thế giới thực. Ví dụ như hiện tại cô ở nông thôn thì cửa hàng hệ thống sẽ tương đương với quầy bán quà vặt ở nông thôn vào 40 năm sau. Bên trong trừ bỏ cháo bát bảo, mì ăn liền, thuốc lá thì chỉ có một số vật phẩm sắp hết hạn.
Mấy thứ này đều là đồ mà thập niên 70 không có, cô không dám lôi ra bán vì sợ người ta coi cô là “đầu cơ trục lợi” mà đánh chết, cho nên cô chỉ có thể lén lút hưởng thụ.
Nói cách khác, nếu cô muốn đổi lấy những món đồ cao cấp hơn thì nhất định phải đi tới thành thị lớn hơn để sinh hoạt, vì không muốn mỗi ngày chỉ có thể ăn bản lậu giăm bông và cháo bát bảo, cô đã thử tới huyện thành để đổi vật phẩm, đúng là chủng loại hàng hóa liền đa dạng hơn, nhưng mà huyện thành cũng không có kem chống nắng mà cô mong chờ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro