Chương 30 - Không Muốn Làm Khó Mẹ Chồng
Lần Đầu Nhìn Th...
Lưu Trư Trư
2024-08-15 19:52:25
Triệu Mạn cười khúc khích, cùng trong bụng một mẹ sinh ra mà tính cách cũng không giống nhau chút nào cả, đứa bé lớn nhất kia có tính tình biệt nữu, giống một cô bé, nhưng thật ra nhóc thứ hai lại là một đứa bé lanh lợi.
Nhóc lớn vốn đang muốn cố gắng chống đỡ tỏ vẻ mình không muốn ăn, nhưng vẫn không thắng nổi mê hoặc, sau khi mở giấy gói kẹo ra liếm một ngụm, mùi hương sữa quen thuộc, dường như cậu nhóc nhớ tới cái gì, ánh mắt có một vẻ ưu thương không phù hợp với cái tuổi này.
Người đàn ông kia xoa nhẹ đầu cậu nhóc: “Lúc ra khỏi nhà đã nói như thế nào, không được nhớ đến những chuyện trước kia, chờ chúng ta tới Đường Thành, chính là ngày có những khởi đầu tốt đẹp mới.”
Đường Thành… Nghe đến hai chữ này, trong lòng Triệu Mạn lộp bộp một chút, nếu bọn họ cũng đến Đường Thành, vậy thì sẽ không cần đổi người ngồi bên cạnh nữa rồi: “Mọi người cũng muốn đến Đường Thành hả?”
Nhóc hai không tim không phổi, ném hết toàn bộ một viên kẹo vào trong miệng, hai ba miếng đã nhai hết, bây giờ đang nhìn chằm chằm vào viên kẹo còn chưa ăn hết trong tay đứa bé nhỏ nhất dỗ dành cậu nhóc cho mình liếm một miếng, nghe thấy Triệu Mạn hỏi như vậy, cũng không ngẩng đầu lên nói: “Đúng vậy đó dì, chúng cháu cũng đi đến Đường Thành.”
Cậu nhóc chú ý tới dì này nói một chữ “Cũng”, nói cách khác cô cũng đi đến Đường Thành, nếu tiếp theo tiếp tục đi chung đường với dì này thì tốt rồi, đến lúc đó Tam Oa vừa khóc, dì ấy lại cho kẹo tiếp.
Tam Oa không khóc thì véo nó một cái, thằng nhóc này thích khóc nhất, chắc chắn sẽ không làm các anh trai phải thất vọng.
Người đàn ông duỗi tay vò đầu nhóc hai một trận, ý bảo cậu nhóc nói ít thôi, nhóc hai liền thè lưỡi.
Triệu Mạn nhẹ nhàng thở ra một hơi, vẻ mặt may mắn, tuy rằng có đứa bé trên đường ồn ào một chút, nhưng mang đứa bé có thể vượt qua thời gian nhàm chán, hơn nữa người mang theo đứa bé như vậy sẽ không phải là người xấu, với lại trên người quân nhân luôn tự nhiên mà mang theo một loại cảm giác an toàn.
Không ngờ mấy người nhàm chán ở bên cạnh dùng ngôn ngữ địa phương ghép lên CP.
“Ha ha, cô gái nhỏ nhìn đến ngây người.”
“Cô đừng nói người ta, không phải chính cô cũng nhìn ngây người sao?”
“Người tham gia quân ngũ kia thật đẹp, Trụ Tử trong đội chúng ta cũng là người tham gia quân ngũ, nhưng không được đẹp như vậy.”
“Nhìn thấy không hả, đầu vai có năm ngôi sao, chính là đại uý đó, không phải binh lính bình thường đâu.”
“Khó trách, nhìn qua còn rất trẻ, vậy mà quân hàm lại cao như vậy.”
“Trụ Tử nhà yêm chính là người tham gia quân ngũ, nói với tôi là binh lính bình thường rất khó để trở thành sĩ quan, lên tới quan quân đều là người tốt nghiệp trường quân đội, hoặc là có chiến công, nếu không chính là lính kỹ thuật, người bình thường cho dù lăn lộn mười năm cũng rất khó có thể trở thành sĩ quan, có thể làm được đến đại uý thì chắc chắn là có chút ít bản lĩnh.” Mấy người trên xe lửa cũng nhàm chán, lại không dám tụ tập đánh bạc, chỉ có thể huyên thuyên chuyện lung tung, vì thế quan quân trẻ tuổi lại soái khí vừa mới lên xe bình tĩnh ngồi xuống trong ánh mắt hâm mộ của mọi người ở đây, cũng trở thành đề tài nói chuyện phiếm đầu tiên của mọi người.
Có một người phụ nữ hâm mộ nhìn cha của ba đứa bé: “Người này thật là đẹp, còn biết trông con, mấy người đàn ông ở nông thôn chúng tôi đều không biết trông con, ngại là làm việc của phụ nữ, bà nhìn xem người ta ôm đứa bé mà nhìn cũng đẹp, không có cảm giác nữ tính một chút nào cả.”
Một người ở bên cạnh trêu chọc cười nói: “Đó là do người ta đẹp thôi.”
Không thể không thừa nhận đúng là người này lớn lên anh tuấn bất phàm, gương mặt kia thượng hình dáng lược thâm, vóc dáng vĩ ngạn cao lớn nện bước vững vàng, toàn thân đều tản ra khí thế bức người.
Triệu Mạn dựng lỗ tai lên nghe người ta phổ cập tri thức, phải biết rằng cô cũng sắp phải đi bộ đội đó?
Kiếp trước cô từng nhìn thấy quân nhân chống lũ giải nguy trong TV…
Cũng nhìn thấy quân nhân xông vào tuyến đầu những nơi xảy ra động đất qua màn ảnh TV…
Nhưng quân nhân ôm đứa bé lại là lần đầu tiên nhìn thấy đó.
Nhóc lớn vốn đang muốn cố gắng chống đỡ tỏ vẻ mình không muốn ăn, nhưng vẫn không thắng nổi mê hoặc, sau khi mở giấy gói kẹo ra liếm một ngụm, mùi hương sữa quen thuộc, dường như cậu nhóc nhớ tới cái gì, ánh mắt có một vẻ ưu thương không phù hợp với cái tuổi này.
Người đàn ông kia xoa nhẹ đầu cậu nhóc: “Lúc ra khỏi nhà đã nói như thế nào, không được nhớ đến những chuyện trước kia, chờ chúng ta tới Đường Thành, chính là ngày có những khởi đầu tốt đẹp mới.”
Đường Thành… Nghe đến hai chữ này, trong lòng Triệu Mạn lộp bộp một chút, nếu bọn họ cũng đến Đường Thành, vậy thì sẽ không cần đổi người ngồi bên cạnh nữa rồi: “Mọi người cũng muốn đến Đường Thành hả?”
Nhóc hai không tim không phổi, ném hết toàn bộ một viên kẹo vào trong miệng, hai ba miếng đã nhai hết, bây giờ đang nhìn chằm chằm vào viên kẹo còn chưa ăn hết trong tay đứa bé nhỏ nhất dỗ dành cậu nhóc cho mình liếm một miếng, nghe thấy Triệu Mạn hỏi như vậy, cũng không ngẩng đầu lên nói: “Đúng vậy đó dì, chúng cháu cũng đi đến Đường Thành.”
Cậu nhóc chú ý tới dì này nói một chữ “Cũng”, nói cách khác cô cũng đi đến Đường Thành, nếu tiếp theo tiếp tục đi chung đường với dì này thì tốt rồi, đến lúc đó Tam Oa vừa khóc, dì ấy lại cho kẹo tiếp.
Tam Oa không khóc thì véo nó một cái, thằng nhóc này thích khóc nhất, chắc chắn sẽ không làm các anh trai phải thất vọng.
Người đàn ông duỗi tay vò đầu nhóc hai một trận, ý bảo cậu nhóc nói ít thôi, nhóc hai liền thè lưỡi.
Triệu Mạn nhẹ nhàng thở ra một hơi, vẻ mặt may mắn, tuy rằng có đứa bé trên đường ồn ào một chút, nhưng mang đứa bé có thể vượt qua thời gian nhàm chán, hơn nữa người mang theo đứa bé như vậy sẽ không phải là người xấu, với lại trên người quân nhân luôn tự nhiên mà mang theo một loại cảm giác an toàn.
Không ngờ mấy người nhàm chán ở bên cạnh dùng ngôn ngữ địa phương ghép lên CP.
“Ha ha, cô gái nhỏ nhìn đến ngây người.”
“Cô đừng nói người ta, không phải chính cô cũng nhìn ngây người sao?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Người tham gia quân ngũ kia thật đẹp, Trụ Tử trong đội chúng ta cũng là người tham gia quân ngũ, nhưng không được đẹp như vậy.”
“Nhìn thấy không hả, đầu vai có năm ngôi sao, chính là đại uý đó, không phải binh lính bình thường đâu.”
“Khó trách, nhìn qua còn rất trẻ, vậy mà quân hàm lại cao như vậy.”
“Trụ Tử nhà yêm chính là người tham gia quân ngũ, nói với tôi là binh lính bình thường rất khó để trở thành sĩ quan, lên tới quan quân đều là người tốt nghiệp trường quân đội, hoặc là có chiến công, nếu không chính là lính kỹ thuật, người bình thường cho dù lăn lộn mười năm cũng rất khó có thể trở thành sĩ quan, có thể làm được đến đại uý thì chắc chắn là có chút ít bản lĩnh.” Mấy người trên xe lửa cũng nhàm chán, lại không dám tụ tập đánh bạc, chỉ có thể huyên thuyên chuyện lung tung, vì thế quan quân trẻ tuổi lại soái khí vừa mới lên xe bình tĩnh ngồi xuống trong ánh mắt hâm mộ của mọi người ở đây, cũng trở thành đề tài nói chuyện phiếm đầu tiên của mọi người.
Có một người phụ nữ hâm mộ nhìn cha của ba đứa bé: “Người này thật là đẹp, còn biết trông con, mấy người đàn ông ở nông thôn chúng tôi đều không biết trông con, ngại là làm việc của phụ nữ, bà nhìn xem người ta ôm đứa bé mà nhìn cũng đẹp, không có cảm giác nữ tính một chút nào cả.”
Một người ở bên cạnh trêu chọc cười nói: “Đó là do người ta đẹp thôi.”
Không thể không thừa nhận đúng là người này lớn lên anh tuấn bất phàm, gương mặt kia thượng hình dáng lược thâm, vóc dáng vĩ ngạn cao lớn nện bước vững vàng, toàn thân đều tản ra khí thế bức người.
Triệu Mạn dựng lỗ tai lên nghe người ta phổ cập tri thức, phải biết rằng cô cũng sắp phải đi bộ đội đó?
Kiếp trước cô từng nhìn thấy quân nhân chống lũ giải nguy trong TV…
Cũng nhìn thấy quân nhân xông vào tuyến đầu những nơi xảy ra động đất qua màn ảnh TV…
Nhưng quân nhân ôm đứa bé lại là lần đầu tiên nhìn thấy đó.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro