Chương 30 - Không Muốn Làm Khó Mẹ Chồng
Quý Nhân Ngữ Tr...
Lưu Trư Trư
2024-08-15 19:52:25
Nước bị phơi nóng, đến chiếc khăn cũng bị nóng lên, cứ như thế xoa lên thì cũng chỉ có thể làm dịu một lát, rất nhanh sau đó, chiếc khăn dính nước cũng bị nóng lên.
Triệu Mạn rất nghi ngờ bản thân bị kẹt lại ở đây, huống chi còn mấy chục dặm đường muốn đi nữa, nếu trên xe có nhiều người, cô có thể sẽ chết trên đường đi.
Ngay lúc sắp tuyệt vọng thì bên cạnh có một người đã gọi tên cô, theo bản năng quay đầu lại nhìn, đầu tiên cô nhìn thấy gương mặt một người cha đẹp trai, tuổi còn trẻ. Triệu Mạn cau mày, gương mặt nhìn không ra cảm xúc là gì cứ nhìn chằm chằm theo anh, sau đó là ba đứa bé, lão nhị há miệng cười to, to đến mức có thể nhìn thấy rõ răng cửa đã trống không, rất nhanh sau đó là một tay vẫn một mực nắm chặt lấy cánh tay cô.
Lúc xuống xe lửa còn không có cảm giác gì, đợi đến khi đi ra ngoài rồi mới phát hiện cô thật sự yếu ớt, lòng bàn chân mềm nhũn đã bổ nhào lên phía trước.
Hàn Cảnh Du còn chưa từng nhìn thấy đồng chí nữ này, suýt nữa anh đã theo bản năng ném người này ra bên ngoài.
Rất nhanh sau đó cô đã tìm được điểm tựa, cô vịn vào bờ vai của anh đứng lên, nói xin lỗi: “Thật sự ngại quá, vừa rồi tôi hơi choáng váng.” Cũng không biết người khác có hiểu lầm cô ôm ấp yêu thương gì đó không, thật ra cô là một cô gái rất dễ xấu hổ.
Người đàn ông.
Đại oa ngồi trong xe nhếch miệng, nhìn chằm chằm vào Triệu Mạn, cậu bé không nói chuyện nhưng tận đáy lòng lại cảm thấy hơi chua xót. Từ hôm nay trở đi chúng phải đổi cha, đến mẹ cũng phải đổi.
“Được rồi, cô ngồi ngay ngắn trước đi, còn mấy chục dặm đường nữa mới đến bộ đội, cô có thể chịu đựng được không? Nếu không được thì xuống xe nghỉ ngơi một lát, ăn cơm trưa xong lại đi.” Hàn Cảnh Du nói.
Triệu Mạn choáng váng, rất nhanh sau đó, cô đã lắc đầu. Không ăn cơm còn tốt, nếu ăn cơm vào thì bị say xe còn nghiêm trọng hơn: “Không cần, chúng ta đến nơi rồi lại ăn.”
Đường Tiểu Phương ngồi ở ghế lái nhìn sang: “Vất vả chị dâu phải chịu đựng thêm chút nữa!”
Nghe thấy tiếng chị dâu này, Hàn Cảnh Du tức giận liếc mắt nhìn cậu ta.
Đại Oa và Nhị Oa biểu cảm như nhau, hai đứa bé làm một khẩu hình giống nhau.
“Đó là mẹ mới của chúng ta?”
“Em thích. Mẹ mang theo kẹo chắc chắn là mang theo cho chúng ta, em đã lớn thế này nhưng cũng chưa từng ăn kẹo ngon như vậy, mẹ mới này rất tốt.”
“Em mau mọc răng đi! Thầy Từ đã nói bây giờ em không thể ăn kẹo, nếu không về sau này sẽ bị sâu răng, mà sâu răng sẽ bị nhổ răng, đau thì em lại kêu cha gọi mẹ.” Đại Oa cảm thấy mình là anh trai thì phải nhắc nhở em trai chút ít: “Hơn nữa anh cần phải nói với em cần đề phòng giai cấp tư sản thay đổi chúng ta.”
“Cứ để giai cấp tư sản làm chúng ta thay đổi đi!” Nhị Oa nói quá lên: “Cứ để cho em bị sâu trăng đi! Em sẵn sàng bị sâu răng để ăn kẹo.”
Đại Oa không thèm để ý đến em trai ngốc này nữa. Cậu bé nhéo lỗ tai Tam Oa, ra hiệu Tam Oa phải theo phe mình.
Chỉ là Tam Oa vừa mới tỉnh giấc, mặt mày mờ mịt quay sang nhìn anh trai, nũng nịu gọi một tiếng “anh”, cậu bé hơi mệt nên chỉ muốn tìm một cái ổ, dựa vào lòng anh trai, chỉ là Đại Oa không được thoải mái nên cậu bé nhìn Triệu Mạn với ánh mắt nhờ vả.
Trên đoạn đường này, Triệu Mạn cũng đã chú ý đến đứa bé nói chuyện còn chưa lưu loát, tục ngữ đều nói “quý nhân ngữ trễ”, đứa bé này có đôi mắt trong trẻo, chắc chắn không phải là một đứa bé ngốc, cô đau lòng cúi đầu ôm Tam Oa nói: “Dì ôm cháu?”
Thế là Tam Oa giang tay ra, cả người mềm oặt nhào vào lòng Triệu Mạn.
Đứa bé đáng thương, Triệu Mạn xoa lấy lỗ tai cậu bé, lúc này Tam Oa đã quá buồn ngủ, đến mức không mở nổi mắt nữa rồi.
Không ngờ người lớn ôm thì thoải mái hơn rất nhiều.
Triệu Mạn rất nghi ngờ bản thân bị kẹt lại ở đây, huống chi còn mấy chục dặm đường muốn đi nữa, nếu trên xe có nhiều người, cô có thể sẽ chết trên đường đi.
Ngay lúc sắp tuyệt vọng thì bên cạnh có một người đã gọi tên cô, theo bản năng quay đầu lại nhìn, đầu tiên cô nhìn thấy gương mặt một người cha đẹp trai, tuổi còn trẻ. Triệu Mạn cau mày, gương mặt nhìn không ra cảm xúc là gì cứ nhìn chằm chằm theo anh, sau đó là ba đứa bé, lão nhị há miệng cười to, to đến mức có thể nhìn thấy rõ răng cửa đã trống không, rất nhanh sau đó là một tay vẫn một mực nắm chặt lấy cánh tay cô.
Lúc xuống xe lửa còn không có cảm giác gì, đợi đến khi đi ra ngoài rồi mới phát hiện cô thật sự yếu ớt, lòng bàn chân mềm nhũn đã bổ nhào lên phía trước.
Hàn Cảnh Du còn chưa từng nhìn thấy đồng chí nữ này, suýt nữa anh đã theo bản năng ném người này ra bên ngoài.
Rất nhanh sau đó cô đã tìm được điểm tựa, cô vịn vào bờ vai của anh đứng lên, nói xin lỗi: “Thật sự ngại quá, vừa rồi tôi hơi choáng váng.” Cũng không biết người khác có hiểu lầm cô ôm ấp yêu thương gì đó không, thật ra cô là một cô gái rất dễ xấu hổ.
Người đàn ông.
Đại oa ngồi trong xe nhếch miệng, nhìn chằm chằm vào Triệu Mạn, cậu bé không nói chuyện nhưng tận đáy lòng lại cảm thấy hơi chua xót. Từ hôm nay trở đi chúng phải đổi cha, đến mẹ cũng phải đổi.
“Được rồi, cô ngồi ngay ngắn trước đi, còn mấy chục dặm đường nữa mới đến bộ đội, cô có thể chịu đựng được không? Nếu không được thì xuống xe nghỉ ngơi một lát, ăn cơm trưa xong lại đi.” Hàn Cảnh Du nói.
Triệu Mạn choáng váng, rất nhanh sau đó, cô đã lắc đầu. Không ăn cơm còn tốt, nếu ăn cơm vào thì bị say xe còn nghiêm trọng hơn: “Không cần, chúng ta đến nơi rồi lại ăn.”
Đường Tiểu Phương ngồi ở ghế lái nhìn sang: “Vất vả chị dâu phải chịu đựng thêm chút nữa!”
Nghe thấy tiếng chị dâu này, Hàn Cảnh Du tức giận liếc mắt nhìn cậu ta.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đại Oa và Nhị Oa biểu cảm như nhau, hai đứa bé làm một khẩu hình giống nhau.
“Đó là mẹ mới của chúng ta?”
“Em thích. Mẹ mang theo kẹo chắc chắn là mang theo cho chúng ta, em đã lớn thế này nhưng cũng chưa từng ăn kẹo ngon như vậy, mẹ mới này rất tốt.”
“Em mau mọc răng đi! Thầy Từ đã nói bây giờ em không thể ăn kẹo, nếu không về sau này sẽ bị sâu răng, mà sâu răng sẽ bị nhổ răng, đau thì em lại kêu cha gọi mẹ.” Đại Oa cảm thấy mình là anh trai thì phải nhắc nhở em trai chút ít: “Hơn nữa anh cần phải nói với em cần đề phòng giai cấp tư sản thay đổi chúng ta.”
“Cứ để giai cấp tư sản làm chúng ta thay đổi đi!” Nhị Oa nói quá lên: “Cứ để cho em bị sâu trăng đi! Em sẵn sàng bị sâu răng để ăn kẹo.”
Đại Oa không thèm để ý đến em trai ngốc này nữa. Cậu bé nhéo lỗ tai Tam Oa, ra hiệu Tam Oa phải theo phe mình.
Chỉ là Tam Oa vừa mới tỉnh giấc, mặt mày mờ mịt quay sang nhìn anh trai, nũng nịu gọi một tiếng “anh”, cậu bé hơi mệt nên chỉ muốn tìm một cái ổ, dựa vào lòng anh trai, chỉ là Đại Oa không được thoải mái nên cậu bé nhìn Triệu Mạn với ánh mắt nhờ vả.
Trên đoạn đường này, Triệu Mạn cũng đã chú ý đến đứa bé nói chuyện còn chưa lưu loát, tục ngữ đều nói “quý nhân ngữ trễ”, đứa bé này có đôi mắt trong trẻo, chắc chắn không phải là một đứa bé ngốc, cô đau lòng cúi đầu ôm Tam Oa nói: “Dì ôm cháu?”
Thế là Tam Oa giang tay ra, cả người mềm oặt nhào vào lòng Triệu Mạn.
Đứa bé đáng thương, Triệu Mạn xoa lấy lỗ tai cậu bé, lúc này Tam Oa đã quá buồn ngủ, đến mức không mở nổi mắt nữa rồi.
Không ngờ người lớn ôm thì thoải mái hơn rất nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro