Thập Niên 70: Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức
Họ Hàng Xa Khôn...
Niên Đại
2024-11-18 16:28:45
"Cho nên nếu mà em cảm thấy không thoải mái thì nên nói với Thế Quốc, đừng có giấu, Thế Quốc thương em, sẽ không để em đi làm khi cơ thể còn không thoải mái.” Vợ Cương Tử nói.
“Em biết rồi.” Tô Tình gật đầu.
Cô đi vào nhà rót cho vợ Cương Tử một ly nước, còn thêm ít đường trắng, vợ Cương Tử vội nói: "Sao em phải khách sáo với chị như vậy? Em khách sáo như vậy, lần sau chị không dám tới đâu. "
“Chị dâu, sau này nếu có thời gian thì sang nhà em chơi nhé.” Tô Tình cười nói.
Nghe nhiều kinh nghiệm một chút cũng rất tốt.
Hơn nữa quan trọng nhất đó là bây giờ cô đang mang thai, Vệ Thế Quốc cũng không có anh chị em, chị cả và em gái của anh đều lấy chồng hết rồi, người ta có câu họ hàng xa không bằng láng giềng gần cơ mà.
Vệ Thế Quốc làm sao có thể trông chừng cô mãi được? Nếu như không ở nhà, đến lúc đó lỡ bụng cô có chuyện gì thì ngay một người giúp đỡ cũng không có.
Cho nên vẫn phải tạo mối quan hệ tốt này mới được.
“Nếu em không chê chị là người thô lỗ thì sau này rảnh chị sẽ tới đây chơi.” Vợ Cương Tử cũng rất vui vẻ, nói.
"Chị dâu, tính tình của chị thật thoải mái, em còn không thích chị sao? Ngược lại là trước đó em có chút không hiểu chuyện cho nên để mọi người cười chê rồi." Tô Tình nói.
"Tất cả đều là quá khứ, cuộc sống phải hướng về tương lai, đừng suy nghĩ những chuyện đã qua. Thế Quốc có khả năng như vậy, tương lai cuộc sống của em cũng sẽ không đến nỗi nào. Bây giờ em chỉ cần giữ sức khỏe và sinh ra một đứa bé khỏe mạnh cho Thế Quốc, còn những thứ khác không cần phải lo.” Vợ Cương Tử động viên cô.
Khi vợ Cương Tử về nhà, mẹ Hắc Thán đã hỏi cô về chuyện đó.
“Thanh niên tri thức Tô thật lòng muốn sống cùng với Thế Quốc.” Vợ Cương Tử nói.
Mẹ Hắc Thán nửa tin nửa ngờ hỏi lại: "Thật sao? Thanh niên tri thức Tô lại không nhớ nhung đến thanh niên tri thức họ Bùi đó nữa à?"
"Em đoán chừng cô ấy sẽ không nhung nhớ nữa đâu. Chị dâu, chị không thấy thái độ của thanh niên tri thức Tô đã thay đổi rất nhiều sao. Em nghĩ do cô ấy đang mang thai, biết bản thân cũng sắp làm mẹ cho nên cũng cất tâm tư với thanh niên tri thức họ Bùi kia lại.” Vợ Cương Tử nói.
“Em đã nói gì với cô ấy vậy?” Mẹ Hắc Thán hiếu kỳ hỏi, thanh niên tri thức Tô muốn từ bỏ tâm tư đó, sao chị ta cảm thấy không mấy đáng tin thế?
"Không nói gì, chỉ nói với cô ấy những điều cần chú ý khi mang thai. Cô ấy cũng không chê em dài dòng, còn pha nước đường cho em, nói chuyện rất nhỏ nhẹ, giống như biến thành người khác vậy.” Vợ Cương Tử trả lời chị ta.
Biến thành người khác sao? Mẹ Hắc Thán suy nghĩ, nhưng tai nghe không bằng mắt thấy.
Bởi vì điều này với thanh niên tri thức Tô trong ấn tượng thật sự là khác biệt quá lớn, Thanh niên tri thức Tô còn chịu nói chuyện với người trong thôn sao? Cho tới bây giờ đầu là coi thường người khác.
Đặc biệt là cái kẹo sữa mà sáng nay con trai mang về cho chị ta, Thanh niên tri thức Tô chịu cho ư? Còn là nghe lời Thế Quốc cho.
Lúc này thím hai nhà cô qua đó còn lại cho cô ta uống nước đường nữa chứ.
Thật là không thể tưởng tượng nổi.
"Nếu có thể thay đổi thì đó cũng là chuyện tốt. Thế Quốc cũng không còn trẻ nữa, cũng nên có gia đình thôi." Mẹ Hắc Thán nói.
“Vâng.” Vợ Cương Tử gật đầu rồi lại nói: “Chị dâu, chị đang mang thai, ở nhà nghỉ ngơi đi, em đi cắt cỏ heo đã.”
“Hình như trời sắp mưa rồi.” Mẹ Hắc Thán nói.
“Không ngờ trời lại muốn mưa nhanh như vậy.” Vợ Cương Tử xách giỏ đi ra ngoài, trên đường gặp được Mã đại nương và mọi người, cô ta liền đi cùng với bác ấy và mọi người.
Mã đại nương hỏi cô: "Tôi vừa thấy cô đi qua nhà thanh niên tri thức Tô?"
"Không phải thanh niên tri thức Tô đang mang thai sao, cháu đến nói với cô ấy một số điều cần chú ý." Vợ Cương Tử trả lời.
“Các cô đều là những người trẻ tuổi, qua lại với nhau cũng không tệ.” Mã đại nương gật đầu nói.
"Tôi thấy tốt hơn là nên tránh xa cô ta ra, vài ngày trước thanh niên tri thức Tô, bằng không qua mấy ngày nữa lại mượn cái thai đến tìm thanh niên tri thức họ Bùi để làm phiền." Vương đại nương, người trước đó nói chuyện đùi gà với Tô Tình cũng không chê lớn chuyện mà nói.
Mặc dù Vương đại nương là họ Vương, nhưng mà không có quan hệ huyết thống gần với gia đình Vương Cương, đều là chung tổ tiên nhưng cũng đã rất lâu rồi.
"Tôi thấy mồm bà thật là thối, không muốn thấy người ta tốt, bây giờ thanh niên tri thức Tô đang mang thai mà mồm miệng bà còn độc ác như vậy!" Mã đại nương quát mắng.
“Em biết rồi.” Tô Tình gật đầu.
Cô đi vào nhà rót cho vợ Cương Tử một ly nước, còn thêm ít đường trắng, vợ Cương Tử vội nói: "Sao em phải khách sáo với chị như vậy? Em khách sáo như vậy, lần sau chị không dám tới đâu. "
“Chị dâu, sau này nếu có thời gian thì sang nhà em chơi nhé.” Tô Tình cười nói.
Nghe nhiều kinh nghiệm một chút cũng rất tốt.
Hơn nữa quan trọng nhất đó là bây giờ cô đang mang thai, Vệ Thế Quốc cũng không có anh chị em, chị cả và em gái của anh đều lấy chồng hết rồi, người ta có câu họ hàng xa không bằng láng giềng gần cơ mà.
Vệ Thế Quốc làm sao có thể trông chừng cô mãi được? Nếu như không ở nhà, đến lúc đó lỡ bụng cô có chuyện gì thì ngay một người giúp đỡ cũng không có.
Cho nên vẫn phải tạo mối quan hệ tốt này mới được.
“Nếu em không chê chị là người thô lỗ thì sau này rảnh chị sẽ tới đây chơi.” Vợ Cương Tử cũng rất vui vẻ, nói.
"Chị dâu, tính tình của chị thật thoải mái, em còn không thích chị sao? Ngược lại là trước đó em có chút không hiểu chuyện cho nên để mọi người cười chê rồi." Tô Tình nói.
"Tất cả đều là quá khứ, cuộc sống phải hướng về tương lai, đừng suy nghĩ những chuyện đã qua. Thế Quốc có khả năng như vậy, tương lai cuộc sống của em cũng sẽ không đến nỗi nào. Bây giờ em chỉ cần giữ sức khỏe và sinh ra một đứa bé khỏe mạnh cho Thế Quốc, còn những thứ khác không cần phải lo.” Vợ Cương Tử động viên cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khi vợ Cương Tử về nhà, mẹ Hắc Thán đã hỏi cô về chuyện đó.
“Thanh niên tri thức Tô thật lòng muốn sống cùng với Thế Quốc.” Vợ Cương Tử nói.
Mẹ Hắc Thán nửa tin nửa ngờ hỏi lại: "Thật sao? Thanh niên tri thức Tô lại không nhớ nhung đến thanh niên tri thức họ Bùi đó nữa à?"
"Em đoán chừng cô ấy sẽ không nhung nhớ nữa đâu. Chị dâu, chị không thấy thái độ của thanh niên tri thức Tô đã thay đổi rất nhiều sao. Em nghĩ do cô ấy đang mang thai, biết bản thân cũng sắp làm mẹ cho nên cũng cất tâm tư với thanh niên tri thức họ Bùi kia lại.” Vợ Cương Tử nói.
“Em đã nói gì với cô ấy vậy?” Mẹ Hắc Thán hiếu kỳ hỏi, thanh niên tri thức Tô muốn từ bỏ tâm tư đó, sao chị ta cảm thấy không mấy đáng tin thế?
"Không nói gì, chỉ nói với cô ấy những điều cần chú ý khi mang thai. Cô ấy cũng không chê em dài dòng, còn pha nước đường cho em, nói chuyện rất nhỏ nhẹ, giống như biến thành người khác vậy.” Vợ Cương Tử trả lời chị ta.
Biến thành người khác sao? Mẹ Hắc Thán suy nghĩ, nhưng tai nghe không bằng mắt thấy.
Bởi vì điều này với thanh niên tri thức Tô trong ấn tượng thật sự là khác biệt quá lớn, Thanh niên tri thức Tô còn chịu nói chuyện với người trong thôn sao? Cho tới bây giờ đầu là coi thường người khác.
Đặc biệt là cái kẹo sữa mà sáng nay con trai mang về cho chị ta, Thanh niên tri thức Tô chịu cho ư? Còn là nghe lời Thế Quốc cho.
Lúc này thím hai nhà cô qua đó còn lại cho cô ta uống nước đường nữa chứ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thật là không thể tưởng tượng nổi.
"Nếu có thể thay đổi thì đó cũng là chuyện tốt. Thế Quốc cũng không còn trẻ nữa, cũng nên có gia đình thôi." Mẹ Hắc Thán nói.
“Vâng.” Vợ Cương Tử gật đầu rồi lại nói: “Chị dâu, chị đang mang thai, ở nhà nghỉ ngơi đi, em đi cắt cỏ heo đã.”
“Hình như trời sắp mưa rồi.” Mẹ Hắc Thán nói.
“Không ngờ trời lại muốn mưa nhanh như vậy.” Vợ Cương Tử xách giỏ đi ra ngoài, trên đường gặp được Mã đại nương và mọi người, cô ta liền đi cùng với bác ấy và mọi người.
Mã đại nương hỏi cô: "Tôi vừa thấy cô đi qua nhà thanh niên tri thức Tô?"
"Không phải thanh niên tri thức Tô đang mang thai sao, cháu đến nói với cô ấy một số điều cần chú ý." Vợ Cương Tử trả lời.
“Các cô đều là những người trẻ tuổi, qua lại với nhau cũng không tệ.” Mã đại nương gật đầu nói.
"Tôi thấy tốt hơn là nên tránh xa cô ta ra, vài ngày trước thanh niên tri thức Tô, bằng không qua mấy ngày nữa lại mượn cái thai đến tìm thanh niên tri thức họ Bùi để làm phiền." Vương đại nương, người trước đó nói chuyện đùi gà với Tô Tình cũng không chê lớn chuyện mà nói.
Mặc dù Vương đại nương là họ Vương, nhưng mà không có quan hệ huyết thống gần với gia đình Vương Cương, đều là chung tổ tiên nhưng cũng đã rất lâu rồi.
"Tôi thấy mồm bà thật là thối, không muốn thấy người ta tốt, bây giờ thanh niên tri thức Tô đang mang thai mà mồm miệng bà còn độc ác như vậy!" Mã đại nương quát mắng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro